samedi 28 décembre 2013

Những ngày mùa đông nắng vãi cả đẹp

Ngày tràn bát úp
Để hành hạ đêm
Khói xô lồng ngực
Ngày tràn mắt xót.



lundi 9 décembre 2013

W.B

Hãy đổ xuống và đổ xuống nữa đi, theo cách mà bọn mi khao khát, đừng theo cách mà ta khống chế. Để xem ta sẽ phát rồ tới mức nào. Ta đang chới với đây. Làm ta gục ngã luôn thì tốt quá. Đừng để ta nhạo báng lại nghe chưa. Rồ dại!
Ai cần sự thật? Tôi muốn tống tiễn ba triệu sáu trăm con sự thật mốc meo ở trong tim đây. Chúng thối lắm, méo mó lắm. Chúng có khả năng làm người ta khóc rống lên hoặc cười sằng sặc.
Tôi ngồi phố Sinh Từ.
Con phố không vui. Từng có hai người rất yêu nhau nhưng cuộc sống không vui.
Tôi nhớ lão hổ già trầm mặc im lìm tới chết có đôi tròng mắt như bốc khói.
Tôi bị làm sao với cuộc đời này? Sao mà ko thể sống ra hồn? Ko chịu nổi sự thiếu vắng cảm giác sắc lạnh? Tôi đang tù đi, ì đi, rồi mỉa mai và cay cú vì ko vùng lên nổi?
Cái tiên sư cuộc đời!

mercredi 30 octobre 2013

29

Cảm ơn anh đã cho em một sinh nhật ngọt ngào - sinh nhật em chưa từng có trong đời.
Hôm nay anh về. Đà Nẵng rồi Sài Gòn. Bao giờ em mới gặp lại anh?

Em chỉ muốn ngủ một giấc thật dài, thật sâu. Em đã rất nhớ anh, từ lúc anh còn trong thành phố này, bên em. 

lundi 7 octobre 2013

L'automne

Un cheval s'écroule au milieu d'une allée
Les feuilles tombent sur lui
Notre amour frissonne
Et le soleil aussi. 

Jacques Prévert. 

mercredi 2 octobre 2013

2. oct

Chào em bé,

Mình làm quen với nhau nhé! Hôm nay em được 5 tuần 1 ngày rồi. Bác sĩ dự kiến em sẽ chào đời vào ngày 5/6 năm sau. Vậy em sẽ là một Song Tử đấy!

Mẹ của em vẫn còn sợ hãi, hoang mang lắm. Em hãy động viên mẹ thật nhiều nhiều nhé!

mardi 1 octobre 2013

mon petit prince

Chào em bé!

Ta tàn nhẫn với em rồi.
Một nghìn lần, một vạn lần, một triệu lần ta mong em hãy mỉm cười ở nơi khác.

Mỗi mùa thu, ta sẽ nhớ đến em, người ta chưa từng gặp mặt, người ta giết trước khi biết thương yêu.

Xin lỗi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

vendredi 27 septembre 2013

RLY

Em đã ném về phía anh những mũi dao đầu tiên. Đau lắm anh nhỉ?
Em đã nói, để trưởng thành, anh sẽ phải nhận rất nhiều đau đớn. Chỉ có điều, em ra tay nhanh hơn thiên hạ, làm anh đau trước khi anh biết đầy đủ hạnh phúc.
Anh cũng hình dung được những ý nghĩ hỗn loạn trong em mà.
Lúc anh đi, lúc em đóng cổng lại, lúc trở vào phòng, em khóc. Nhưng chỉ một phút thôi, em đã lau sạch nước mắt và làm việc. Anh rời khỏi không gian của em, em mới bình tĩnh. Nhưng không phải tới lúc đó em mới nhận ra mình ác độc. Em nhẫn tâm, như sự thật em đang sống đây. Mà anh thì quá trẻ dại, quá hoang đường.
Em chua xót lắm khi em nặng lời với anh. Em càng chua xót khi anh nói xin lỗi mà thực ra chẳng có lỗi gì. Làm sao có thể đổ lỗi cho một người với xuất thân như anh? Không học vấn, không trải nghiệm, không gia đình, không tương lai. Thứ duy nhất anh sở hữu là tình yêu. Nếu em đạp đổ nó, em biết là anh sẽ gục ngã. Em biết vì những lúc anh gục mặt lên gối em, anh van lơn em đừng bỏ anh, dù thế nào. Anh sẽ cố gắng.
Ba ngày trời anh về, với niềm háo hức gặp lại em, háo hức được gặp lại cảm giác đầm ấm  mà đổi lại em đã hắt hủi anh thế nào. "Sao em không còn muốn hôn anh như ngày xưa nữa?" " Anh chẳng biết làm thế nào để em cười như lần đầu tiên"...anh suy nghĩ rồi nói với em đầy tuyệt vọng.

Bàn tay của anh...luôn ướt mồ hôi...những ngón tay thô ráp, móng dính đầy dầu mỡ...luôn lóng ngóng tìm tay em...luôn muốn ôm em. Bây giờ đã phải chịu đựng sự xua đuổi từ em. Mọi sự anh nghĩ là giản đơn. Mọi sự em nghĩ đều phức tạp. Anh tưởng rằng em không thể đợi anh trưởng thành. Nhưng anh không biết sự trưởng thành của anh và của em KHÔNG BAO GIỜ ở cùng một mức độ. Em có thể làm nhiều điều cho anh, nhưng tuyệt đối em không lấp được những lỗ hổng của anh và không xóa nổi cảm giác rằng anh bị hổng rất nhiều. Em không có trách nhiệm cưu mang cuộc đời ai cả, càng không muốn để anh thấy yếu đuối khi ở cạnh em.

Khi anh hỏi "Bao giờ anh có thể lại về thăm em?". Em nói "Khi nào anh kiếm đủ tiền mời em một tô bún bò Huế!". Anh có biết em nung nấu cái câu khốn nạn đó suốt cả mấy ngày trời không? Tất cả những gì em muốn, là quá sức với một đứa trẻ như anh, nhưng rồi anh sẽ phải làm được. Tự lập lên. Đừng dựa dẫm. Đừng sống bằng tình thương của thiên hạ.

Em sẽ đếm từng ngày anh xa em. Biết rằng mỗi ngày không gặp sẽ là cực hình đối với anh. Nhưng em tin vào những ngày đó hơn tin vào lời anh nói. Dù sau này có ra sao. Những gì anh nếm trải bây giờ đều đáng giá.

vendredi 20 septembre 2013

1.O2


"Anh bực em lắm, thật đấy".

Lần đầu tiên trong đời, anh tỏ ra không khoan nhượng với em nữa. Mỗi lần em cáu chuyện gì (toàn chuyện không có cốt truyện), anh đều bất chấp, đều van xin năn nỉ em thôi đừng giận, rằng anh sẽ chết mất, anh không chịu nổi, em ơi.
Lần này, cũng lại một chuyện ko ra làm sao. Chỉ vì cả ngày em mệt mỏi, loanh quanh giữa 4 bức tường, ngủ và thức mơ hồ. Tâm trạng hoàn toàn chẳng vui. Anh nhắn tin kêu em uống thuốc đi, ko là anh sẽ giận. Em biết anh để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, mỗi ngày đều nhắc em mặc áo dài tay ra đường, ăn cơm, ngủ sớm...Nhưng em không biết quý sự quan tâm của anh (và của nhiều người khác nữa). Em lấy làm bực bội và kiếm cớ hành hạ anh. Em hỏi anh "giận được bao lâu?". Anh sợ em. Lúc nào cũng sợ cái tính quái gở của em. Em nói anh đừng sợ, kệ em, giận lại đi, đừng sà vào em nữa, đàn ông lên. Nghĩa là anh tàn nhẫn lên. Đừng để em sở hữu anh quá nhiều...

Anh đâu phải là cục đất, cũng biết buồn, biết ghen. Cũng biết làm cho em sợ hãi. Em nhớ anh nhiều hơn, mỗi ngày yêu anh hơn, mỗi ngày đều không ngừng suy nghĩ. Em hình dung ở trên kia, cuộc sống của anh chỉ còn xe cộ và dầu mỡ từ sáng sớm đến tối mịt. Khoảng thời gian ít ỏi trước khi anh được đặt lưng xuống giường, anh luôn muốn dành cho em. Ở đó là nông thôn, là mỗi đêm anh nhớ em lại ra trước cánh đồng gọi điện. Vậy mà em cứ đi chơi, không nghe anh gọi, không hiểu anh buồn.
Hôm nay em thật không phải.
Em sai rồi.
Em xin lỗi.

mercredi 18 septembre 2013

4.23

Bờm nói, Bờm muốn về nhà tôi chơi. Là nhà của bố mẹ tôi, không phải là nhà trọ nơi tôi sống và ngủ một mình. Ánh mắt ấy luôn sáng và thiết tha. Đôi lúc nhìn vào đó tôi hay tình cờ nhớ lại những đôi mắt khác, hoặc nhiều lòng trắng, hoặc nhiều màu vàng, hoặc mở tròn ngây thơ đen láy. Của những người đã đi qua cuộc đời tôi.

Ngoài mối tình đầu, chưa có một ai khác tôi đưa về nhà và giới thiệu là người yêu. Tôi chưa từng sợ việc công khai tình cảm của mình. Nhưng những người có tình cảm với tôi thường rất sợ. Trường hợp của Bờm, tôi lại là người không tán thành điều anh muốn.

Làm sao tôi có thể mang một đứa trẻ con lang thang, học hành chẳng tới nơi tới chốn, không gia đình về và nói " bố mẹ, đây là bạn trai con. Em ấy sẽ cưới con khi đủ tuổi kết hôn". Mẹ tôi sẽ tăng xông, bố tôi sẽ im lìm nửa năm là cái chắc. Nhưng hơn hết, sự thật phũ phàng, sự không đón nhận rõ ràng và tất yếu này sẽ làm Bờm tủi thân. Dù tôi biết, là đàn ông, thì cũng sẽ chỉ mỉm cười, bảo rằng ko sao cả. Nhưng là đàn ông chưa đủ lớn sẽ mãi mãi ghi lòng tạc dạ thái độ lạnh lẽo, xua đuổi của gia đình người yêu. Tôi không biết, nhưng tôi sợ, tôi hèn. Tôi trì hoãn. Tôi hứa rằng hai năm nữa. Anh nói không sao cả. Hai năm dài lắm. Mà lòng tôi thì nghĩ: Mười một tuổi lớn lắm. Không học hành là một chuyện tày trời lắm. Tôi có thể gạt bỏ nhiều thứ, bất chấp nhiều thứ. Nhưng chưa bao giờ tôi hết hoài nghi. Kể cả đôi mắt ấy có sáng thế nào, trìu mến ra sao, nghị lực của anh lớn khủng khiếp đi chăng nữa. Tôi không thể tin mọi thứ êm đẹp.

OK. Tôi trở lại mặt đất lâu rồi. Chỉ có một người ở trên mây thôi, và người đó yêu tôi, mỗi giây mỗi phút, cuồng dại. Người đó không có gì, gia đình cũng không. Đến cả một cái tết cũng không. Tôi chọn số 0 đó như một ván bài, một sự thách thức. Mặc dù, khả năng cao là tôi sẽ  thua, thua đậm.


mardi 30 juillet 2013

Tôi đi trên mây

26.07

Nhật Lệ.

Bờm 17 tuổi. Bờm nông nổi. Bờm như một chú ngựa hoang bơ vơ. Bờm làm trái tim chị tủi hổ. Chị đã sống quá chua chát với cuộc đời này.
Bờm ơi.
Cảm ơn!

Chị không thể ngây thơ như em. Chị đã đi qua tuổi đó rồi. Nhưng chị hứa với mình, sẽ yêu em bằng tất cả sự trưởng thành của chị!

27.07

Quảng Trị.

Ngủ thật ngon sau lưng Bờm. Muốn giữ mãi tay mình trong bàn tay thô ráp của em. Chết mê giọng nói và nụ cười như hoa hướng dương. Muốn cho trời đừng sáng, muốn mưa cứ rơi mãi. Chị yêu cảm giác ở bên Bờm, có mưa bay, có chuồn chuồn bay, có một người đang yêu mình, có mình đang yêu một người.


28.07

Bờm bịn rịn rồi Bờm lạnh lùng.
Hết rồi.
Bờm về, chị cũng về. Mỗi đứa một hướng.

Cả quãng đường mưa rả rích.
Chị có đang đẩy Bờm vào bi kịch không?

31.07

Bờm trở lại cuộc đời tôi. Hai đứa khóc trong tay nhau, trước một điều gì thật lạ lẫm. Gắn bó là một cuộc hành trình gian khổ. Chúng tôi chối từ cô đơn. Chúng tôi muốn hạnh phúc và sẽ làm tất cả để hạnh phúc bên nhau.

Tháng 8.

Người yêu mít ướt sexy của tôi đang xây mộng điên rồ. Tôi không sợ mà tôi nghẹn ngào.

Anh thích nhốt kiến trong hình vuông bằng phấn. Tôi lại quen vẽ hình tròn.

Chúng tôi sẽ xăm nhẫn cưới.

Chúng tôi sẽ đi cùng nhau đến những cánh đồng, những giòng sông, ở đó và yêu nhau cho đến rã rời.

16.8

Tôi không muốn tỉnh táo. Nhưng tôi buộc phải tỉnh táo.

Để không phải phân trần với ai lựa chọn của mình. Để không làm Bờm tổn thương, chúng tôi có quá đủ những tổn thương ngu xuẩn rồi. Để cảm ơn những đau đớn đã chịu đựng, cảm ơn những người phụ bạc, cảm ơn những năm tháng sống đéo ra gì. Để chúng tôi xây cất một thành lũy riêng, nằm ngoài con mắt, nằm ngoài não trạng của bốn bề chung quanh, để hạnh phúc theo kiểu mà người ta nghĩ là bất hạnh, là điên rồ, là cố chấp.

02.09

Qua ngày mới đã được 7 phút. Tôi đang đợi người yêu ở thành phố man rợ. Anh đang ở đâu đó trên đường, đang tiến về phía tôi, trong đêm. Tôi không có cảm giác gì thật chộn rộn hay hào hứng, tôi không còn ở tuổi 17 của những lần đầu tiên hẹn hò. Tôi chỉ nghĩ sẽ nấu cơm cho anh ăn. Giờ này, chắc chắn là rất đói. Bình yên vậy thôi.
Tôi già lắm rồi.
Nhưng cũng đã đi qua một tháng yêu nhau.
Bạn bè lắm đứa cười, ko phải cười chê, mà cười vui. Một vài đứa hoài nghi người đàn ông tôi chọn sẽ không yêu tôi được mãi. Tôi lại hoài nghi chính mình.
Nhưng bạn bè đều hứa sẽ đến đám cưới. Sẽ đủ một mâm. Tính cả cô dâu chú rể.
Lúc đó tôi có thể lẩm nhẩm một câu thơ mình vẫn yêu " Nàng cười xinh xinh bên anh chồng độc đáo".

Bây giờ thì nấu cơm thôi. :)

09.09

Một tuần ở cùng nhau, nơi mảnh đất mà cả hai đều là kẻ xa lạ. Hà Nội - tôi vẫn gọi đó là thành phố man rợ. Con người ít khi cảm thông nhau, ít mỉm cười và nhiều vô ơn.
May mà có anh.
Những lúc im lặng nghe anh nói, em chỉ muốn anh biết là em không giỏi thể hiện mình. Em yêu cảm giác lặng lẽ trong đêm, nhìn anh hút thuốc, ánh nến hắt lên gương mặt vừa trẻ con vừa già dặn đó. Em hiểu anh muốn trưởng thành thật nhanh, thật nhanh. Nhưng trưởng thành đồng nghĩa với việc anh phải trải qua rất nhiều nỗi đau nữa. Mà em, sẽ là một trong số đó. Đừng hỏi vì sao trông em rất buồn. Sao trong những lúc đáng lẽ nên tận hưởng cuộc sống em vẫn lo nghĩ chuyện không đâu. Chuyện đó đã thành bản tính, đã ăn vào máu rồi.

Hôm nay anh đi đến một nơi mới. Mang theo niềm tin sẽ học hỏi được nhiều điều. Sẽ chứng minh cho em thấy anh nghiêm túc. Sẽ thắng cược em.

Sẽ mặc áo cô dâu cho em, một hôm nào đó.









vendredi 19 juillet 2013

yên tâm đi, không sao đâu!

Tôi chỉ là một kẻ hèn nhát. Mà bạn cũng đéo hơn gì.
Chúng ta giả vờ tiếc thương tuổi thanh xuân đang trôi đi đấy thôi.

Bạn hỏi đời sống có gì vui?
Tôi nói, tôi vừa muốn SỐNG, vừa chán ghét đời sống. Vẫn như ngày tôi 15 tuổi, vẫn chỉ chập chững bay. Tôi sợ gầm trời này. Tôi sợ loài người. Tôi quy phục sự hèn nhát trong tâm.

Tôi biết xung quanh mình là rác thối, nhưng tôi quên đi và tôi sẽ quen. Tôi sẽ chỉ nói chuyện trai gái, chuyện bia rượu, chuyện xe cộ, chuyện tiền bạc, chuyện chơi bời. Tôi sẽ quên như bạn sẽ quên, rằng khi chúng mình còn húng chó, chúng mình muốn làm cách mạng, muốn thoát phận đười ươi. Nhưng rồi tôi sẽ chết, mãn nguyện với phận đười ươi ấy. Bạn có hơn tôi không?

Những người tôi (từng) yêu quý, lần lượt đã nói rằng "Anh cũng chỉ như người ta thôi". Đó là một câu nói đúp bồ tuyệt vọng. Một tuyệt vọng cho tôi. Một tuyệt vọng vang lên từ trong tim họ.

Và chúng ta tất thảy đều như nhau, đều sống để chết trong sự hèn nhát vĩnh cửu đáng yêu này.





mercredi 17 juillet 2013

J+60

Ơi phố thị bé bỏng của tôi,
ba triệu tám trăm lẻ chín năm qua không mảy may suy suyển chất kệch cỡm duyên dáng của nó. Ngồi ở đâu cũng nghe thấy loa phường, đi đến đâu cũng gặp café kiêm kara lộng óc. Ai đi xi nê mùa này, ai thèm đọc sách mùa này? Phố thị bé bỏng của tôi mải mê đuổi theo cái độ ăn chơi của Hà Nội, sự mải mê đó là phong cách của phố thị tôi. Buồn rởm đời.

Tôi buồn giữa phố thị buồn. Đi qua đi lại một vài chỗ không thể xóa bỏ khỏi kí ức - những neo đậu cho tôi biết mình từng tồn tại ở nơi này.

Tôi cứ buồn đéo tả được.

samedi 18 mai 2013

ối zời






Chúng ta đang đứng ở đâu vậy?

Khi ôm anh, em biết rằng phía trước mình, phía sau mình, đều là sương mù dày đặc. Chỉ có gương mặt tiều tụy của anh, gục trên ngực em, đang lặng lẽ ngủ, là gần, là thực. Em thương anh biết chừng nào. Chán chường anh biết bao. Em ác. Với anh. Với chính mình.

Anh cũng không biết chúng ta đang đứng ở đâu, phải không?

Nếu em nói rằng, lúc nào em cũng thấy mình như tách đôi ra: một nửa thiện lương, một nửa tà. Em tà tâm đứng nhìn chúng mình từ trong bóng tối, em tà tâm nhếch mép cười. Chua xót. Em thiện lương xua đuổi nỗi dày dò trên gương mặt anh, dựa vào anh, cho anh dựa vào mình. Em tà tâm buồn nôn, muốn bóp cổ cả hai đứa ngu ngốc ấy, chôn chúng đi, cười nhạo sự nhu nhược ăn mềm trong tim chúng. Em tà tâm khóc trong bóng tối một mình, khổ sở vì tỉnh táo.

Anh có biết em như vậy không?

...

Em xin lỗi vì đã không thể làm anh hạnh phúc.

Ối zời. Sến như chả lụa. Nhưng em vẫn cứ xin lỗi thật đấy. Lại khiến anh không biết đáp trả làm sao. Em phục em vãi lúa, hi hi.

jeudi 2 mai 2013

``````



Muốn làm việc nghiêm túc. Mà đéo biết làm gì.
Làm cái đéo gì cũng thấy trái với thiên hạ.
Vì mình đéo hiểu họ, đéo hiểu cách họ lao động, cách họ sống, cách họ yêu.
Và họ cũng đéo hiểu điều mình chọn lựa, mình yêu, mình sống chết vì.

Mình thật sự cô độc vãi cả đái. Giời ơi. hu hu hu

dimanche 21 avril 2013

Những ngã tư




Đêm đầu tiên trở về đất mẹ và thức đọc lại "Những ngã tư..." của Trần Dần.

Cuốn sách luôn làm tôi bật cười rồi bật khóc. Tôi biết rằng chẳng thể chia sẻ cùng ai. Thật khó để tìm dc một người tương cảm mà sẻ chia cùng. Thật đấy! 

mercredi 3 avril 2013

Thơ cho M.


Muốn vẽ đôi mắt em nhìn anh qua đêm tối
Mà không thành
Dở dang bức tranh
Chỉ là hai hốc đen buồn rười rượi
Nhìn anh không nói
Những giọt nước đỏ ngầu - run rẩy chạy quanh.

Tình yêu trong em đã ngưng lại mất rồi
Những ước mơ, thi nhau, òa vỡ, chảy trôi
Vì em không còn nhớ
Mồ hôi của anh nồng trong hơi thở
Đôi mắt đen bướng bỉnh nhìn em
Không còn nhớ cánh tay em đã gối đầu lên
Không nhớ nữa, biển trưa, cơn giông và, cát
Em chỉ nhớ đã lâu rồi mình không còn hát
Những lời yêu, thương anh!

Khi em soi mình trong vách đêm
Em biết, lạ lùng lắm, không như ngày xưa nữa
Dù có buồn vì em quên lời hứa
Anh cũng chỉ lặng im
Dù rằng em phản bội
Anh cũng chỉ cười, buốt nhói
Để em hiểu rằng mình tự do.

Anh,Thôi đừng rảy thêm nữa màu tro
Lên cuộc đời vốn nhiều đau đớn ấy
Nếu em vẫn còn đâu đó trong anh
Thì trong em cũng vậy
Anh hiện hữu khắp nơi.
Đừng khía rách trái tim mình bằng những gì em lỡ đánh rơi
Vì tình yêu chỉ là ảo ảnh
Ta đã cố thổi phồng lên
Anh sẽ nhìn rõ em hơn
Khi tình yêu vỡ!

Cuộc sống đẩy em xa anh
Chẳng biết nơi đâu, lúc nào hội ngộ?
Soi vào quá khứ lung linh
Sao không thấy mình, như mình trong đó?

Sao chỉ là những mảnh vỡ kì dị
Ghép thành kí ức ứa đầy
Tình yêu
Tràn qua hốc mắt
Cay! 

....

Mười năm rồi. Trong tim em vẫn không có ai ngoài anh mới đau chứ :))

TB




Trưa nhậu, chiều nhậu, tối lại nhậu.

Đời quả cũng có lúc đẹp rũ rượi vì ta có mùa xuân và ta có tiền mua bia mua rượu về say :))

Thường Bò viết mail.
Hắn vẫn sến như hồi nào. Một thằng bé sến như chả lụa, yêu đời, đôi lúc mai mái, thông minh và đặc biệt hóm hỉnh. Hắn hiểu mình cũng vào loại bậc nhất. Dù không nhận là tri âm tri kỉ nhưng vẫn luôn tìm nhau mỗi khi có chuyện chẳng xứng ý toại lòng.

Bây chừ hắn nói hắn cảm ơn vì những ngày tháng làm bạn với nhaoOOoo.

Ờ. Cái gì nhạt phải cần bị triệt tiêu.
Mình không thể chịu một mối quan hệ lờ đờ. Mọi người cần thay đổi, lớn lên, già dặn đi, cô độc hơn. Làm bạn cũng cần có duyên. Và trên hết là cần chân tâm. Không còn nhiệt thành nữa thì nên vứt, phải bị vứt.

Sao chẳng cảm thấy chút gì nhỉ?

:)

Đâu phải lần đâu tiên mình không còn coi một người bạn là một người bạn nữa? Thường thôi mà. Thường thôi. :)

mardi 2 avril 2013

yo man, i'm cool man :v




Cuộc sống đã ngày càng tịnh tiến đến cảnh giới của Brave new world. Không ai hãm được, không thể nào.

Tôi không thích cuốn sách này, cũng chỉ đọc duy nhất một cuốn của Aldous Huxley mà thôi.

Tôi sẽ quên nếu như anh em Michel và Bruno không nhắc tới nhà Huxley cùng với cuốn tiểu thuyết giả tưởng đáng sợ đó. Cùng với sự giúp sức của khoa học công nghệ, tham vọng của loài người càng được khuếch đại đến mức không kiểm soát nổi. Quỷ sứ sẽ nảy nỏi từ sự hoàn hảo. Đau khổ đến từ chỗ thiếu khuyết đau khổ.

Nhưng thôi, chúng ta vẫn còn chưa chạm tới brave new world.

Hãy cố tận hưởng những ngày chưa chạm tới ấy :)


dimanche 31 mars 2013

Dimanche

Sau hai ngày rưỡi ăn nhậu, ỉa đái, tám chuyện thì weekend này đã bước tới những giờ phút cuối cùng.  Mặt trời sắp lặn.

Tàn tạ quá.

Kim đã lên đường. Chắc trong lòng nó ngổn ngang lắm. Nãy mình giả vờ ngủ để khỏi phải thấy cảnh tiễn đưa nhau. Chẳng biết bao giờ mới gặp lại.

Buổi chiều tà lúc nào cũng đưa lại một cảm giác u buồn tịch mịch. Đẹp nhưng đáng sợ. Khoảnh khắc chạng vạng đó khiến lòng người dễ chênh vênh hơn bao giờ hết. Ôi những buổi chiều nhốt nhau trong nhà, nằm im nghe mặt trời rơi qua cửa sổ, rồi thở dài vì đã hết ngày. Chẳng làm gì tốt, chẳng làm gì xấu, chỉ làm mỗi một việc là ườn ra đó mà thưởng thức. Thời gian quả thật đã trôi trên da thịt, đã để lại dư âm chứ nào đâu trừu tượng tuyệt đối. Vì ta còn cảm thấy bạn bè quanh đây, cảm thấy hơi ấm của ngày đọng trên tay chân, cảm thấy bóng tối ùa vào từng góc nhà...Thời gian là như vậy chứ đâu...

2 tiếng nữa ra rạp phim với bé Nơ. Chủ nhật này xõa cạn kiệt. Mình đã không còn phải bận bịu một cái gì nữa. Không có gì thúc vào đít lúc này, ơn chúa. Nghỉ ngơi thôi! 


The place beyond the pines. 21h35. Dimanche 31/03/2013

mercredi 27 mars 2013

J-2




Maman, Papa,

Je vais bientôt rentrer.

Laissez moi me reposer un peu dans vos bras...

<3


vendredi 22 mars 2013

lại một thứ sáu



Nhân dịp đọc "Những hạt cơ bản", tôi thấy mình vừa rỗng đi, vừa đầy lên, vừa bình yên, vừa chộn rộn, vừa hiểu vừa không thấu, vừa sợ hãi, vừa dũng cảm.

Chúng tôi nói về cuộc sống hiện đại, sự xói mòn của yêu thương, sự ù lì của cảm giác, sự xa cách mà con người lấp đầy giữa nhau, sự vô vị hằng ngày, sự thỏa mãn và trống trải của sexe. Thế giới đi về đâu vậy? Và nó đã đến từ đâu?

Hôm nay hình như là lập xuân. Buổi chiều nắng ấm. Tôi mời Raphael uống trà, còn tôi uống café. Tôi hỏi Raf, cái ngược lại của pipe là gì, Raf nói là cuni.

Tôi sẽ dạy lại người yêu tôi những từ đó, nếu anh ta không biết. Để một hôm anh ta sẽ nói trong niềm sung sướng thật thà " hey My, merci pour la pipe..." ha ha ha.

WK rồi.

Nghe Radical face nào!!!! :X

jeudi 14 mars 2013

cơ bản.

My à,

Thế rồi em cũng sống có khác gì những kẻ mà em khinh bỉ?

Em cà chớn cà chớn với cuộc đời. Em lựa bạn bè như cứt. Em bám víu những đứa chẳng ra cái mẹ gì. Em chua xót thân em. Em gục ngã. Em tự hứa sẽ đứng lên. Rốt cuộc em vẫn bò lê lết.

Thử nghĩ xem em đã làm gì với tuổi trẻ?

Chơi, rượu, thuốc, trai gái, mê man từ năm này qua tháng khác. Em khoác lác bớ đời với thiên hạ, em làm ra cái vẻ bảnh lắm, cá tính lắm, thông thái lắm. Thực tình em là một đống cứt trộn xà lách. Em thiếu trầm trọng niềm yêu thương với bản thân mình. Vậy làm sao em đòi kẻ khác phải yêu em? Đã bao nhiêu lần em tự hứa? Bao nhiêu lần tự bẻ cong lời hứa? Tư cách gì mà em đòi kẻ khác một lòng một dạ với em? Ngây thơ thế?

My à,

Cuộc sống đó.
Con người đến trong cuộc sống chẳng phải do ý muốn tự thân đâu. Em cũng vậy. Trước khi có mặt nơi này, em đâu ý thức, ai cho em quyền ý thức rằng em sẽ sống và sống như thế? Không ai được trang bị cách quản lý cuộc đời mình, tất cả đều chỉ được bồi đắp bằng vấp ngã và kinh nghiệm và trí khôn. Trên con đường đi đến cái chết, em không tránh khỏi việc bị tổn thương và tổn thương người khác. Vậy, hãy mở lòng ra một chút đi. Thả lỏng mình một chút đi. Tha thứ hay quên họ, vốn chẳng quan trọng với họ đâu. Chỉ quan trọng cho em, cho tâm hồn em. Chẳng ai trên thế giới này dư dả nhiệt tâm nghe em giãi bài cả, cũng chẳng ai cho em dựa dẫm lúc đắng cay. Những chuyện đó chỉ còn mỗi mình em đủ sức làm cho chính em thôi. An ủi và vực mình dậy. Vì em không muốn chết. Vì cuộc sống chưa được phép kết thúc ở đây. Em không có quyền giễu cợt đức hiếu sinh. Biết không hả?

Cứ khóc nếu thật lòng cần phải khóc. Không ai nghe thấy, không ai quan tâm. Nhưng đừng bao giờ phí một giọt nước, cho dù là nước đái, trước những người và những chuyện tầm phào. Nghe em.

hi hi hi 

lundi 11 mars 2013

Cuối cùng cho 01 tình yêu :D

Làm bạn với người yêu cũ là một điều tôi không bao giờ chấp nhận. Tôi chỉ làm bạn với người đó khi là một tình nhân, luôn cố gắng đối xử chân thành và thủy chung nhất. Khi sự chân thành không còn nữa, tôi không cho phép mình bị lợi dụng thêm. Nên, làm bạn với người yêu cũ, đối với tôi là một sự phỉ báng kinh khủng khiếp.

Nhưng tôi chỉ vừa mới minh bạch lý do thôi :))

°°°°
Trong cái đầu bé nhỏ ngu độn của tôi lúc này sao rỗng hơn bao giờ hết.

Chiều, tuyết rơi càng lúc càng nặng. Xoay như bão. Đi trên phố với Raphael. Rồi như kiểu không biết nói cùng ai, tôi đành nói với nó một câu ra cái vẻ hời hợt: " ê, bồ tao đá tao rồi mi ợ". Thằng bé cười nhăn, nó lúc nào cũng nghĩ tôi đùa, bất kể chuyện gì nó cũng phải hỏi lại " thật á? đùa à?".

Nói với người lạ cũng vơi đi chút ít. Chứ nói với bạn bè quen hàng ngày thể nào cũng bị chửi " My ơi là My sao em cứ sống mãi với quá khứ zậy em? Quên mịe mấy cái thằng khốn nạn đó đi". blah blah blah.

Mà nói quên thì quên dc đấy?

Mà đã thành quá khứ đâu. Mới đây thôi còn nghĩ sẽ được gặp lại nhau. Hóa ra là mỗi mình tôi sửa soạn cho hội ngộ, cũng như mỗi mình anh ta sửa soạn cho một cuộc chia ly. hi hi. Không đồng điệu là mấu chốt của mọi đổ vỡ, tiểu thuyết đã bày ra hàng loạt exemple rồi còn gì. Sao tôi cứ thấy hụt hẫng như bị tước mất một chiếc kẹo trong mơ đúng lúc đồng hồ reo vậy nà?

Buồn quá đấy.

Cứ muốn khóc cơ.

Cả ngày ngồi làm việc mà mắt cứ mờ đi. Mịe. may mà không ai thấy nước đen nhèm chảy trên má.

°°°°

Tuyết không rơi nữa rồi, ngày cũng ấm hơn. Có mặt trời tưng bừng, băng tan ra trên đường đi. Ai cũng sợ ngã nên phải bước thật chậm, thật cẩn trọng. Khi phố sá trở lại sạch sẽ, mọi dấu vết của mùa đông cũng dần tan biến.

Tôi tưởng mình cứng cáp hơn nhiều so với ngày xưa, nhưng không phải. Vẫn còn ngớ ngẩn đến mức tìm kiếm trên mạng cách vượt qua cảm giác thất tình. hô hô hô. Chính xác hơn là search dòng chữ " làm thế nào khi bị đá". Sau đó, với tay lấy chiếc vòng vẫn để bấy lâu trong hộp dụng cụ ở bàn làm việc, ngắm nó giây lát. Chiếc vòng là những hột đá xanh đỏ được xâu lại bằng dây sắt mỏng. Ngày trước bị đứt vài lần, mỗi lần lại mất một hột đá, mỗi lần lại thắt thêm một nút khiến nó ngắn đi, đeo không vừa tay nữa. Ngoài những quyển sách tầm phào anh ta gửi tặng sinh nhật ra, thì đây là món quà duy nhất còn sót lại. Tôi ném nó vào thùng rác. Ngày mai bà lao công sẽ đem đi đổ. Ngày mai không thể tìm lại được nữa. Sẽ không có hột đá nào bị rơi ra nữa.

°°°°

My: Tao quá nản với các mối quan hệ nhân quần rồi mi ợ!
Raphael: Sao thế?
My: Không biết. Tao mất niềm tin ghê gớm vào con người. Tất cả lòng nhiệt thành trao đi sẽ bị ném lại bằng một cú phản bội tuyệt đẹp. Tao thấy bất công với những người tao chưa gặp. Nhưng bảo tao tin ai đó nữa thì cay đắng quá, làm ko nổi. Mệt với chính mình.
Raphael: Ừa. Tí mình uống bia đi.
My: yeahhhhhhhh he he he.

°°°°

Mình đùa quá trớn rồi. Xì tóp thôi.
Tình yêu không đùa được. Tiền bạc càng không. Phải lấy lại tiền trước khi thành mây khói chứ :v



jeudi 28 février 2013

Minh

Sáng nay em ngồi đọc lại "Con tàu trắng" mà ngày xưa em đã chọn nó thay vì "Cánh buồm đỏ thắm" để tặng cho anh. Thú thật là em không còn nhớ nổi cốt truyện ra sao, tác giả là ai. Em chỉ nhớ nó bạo tàn hơn lứa tuổi hồi đó của chúng mình.

Em đọc lại từng đoạn ngắn, trên mạng. Cố hình dung lại cảm xúc ngày xưa.

Đến đoạn thằng bé muốn biến thành cá và bơi đi rồi.

Trời ơi.


Có con sông nào rộng hơn ngươi không, Enexai ?
Có dải đất nào thân yêu hơn ngươi không, Enexai ?
Có nỗi đau xót nào sâu thẳm hơn ngươi không, Enexai ?
Có cái gì tự do phóng khoáng hơn ngươi không Enexai ?
Không có con sông nào rộng hơn ngươi, Enexai.
Không có đất đai nào thân thiết hơn ngươi, Enexai.
Không có nỗi đau xót nào sâu thẳm hơn ngươi, Enexai.
Không có gì tự do phóng khoáng hơn ngươi, Enexai.




Em khóc mấy lần rồi nhỉ. Lúc thằng bé đứng bên sông gào lên vì muộn học ấy, hay lúc nó mơ thành cá bơi ra con tàu trắng, gặp bố nó và kể chuyện cho bố nghe ấy, hay lúc nó ngồi trên ngựa với ông và ông kể cho nó nghe đã gặp đàn hươu trở về ấy...

Em nhớ đã từng khóc lúc xa xưa. Em đã sợ cuốn sách quá thô ráp, quá buồn bã, quá trần trụi để làm quà tặng cho người yêu. Chắc là em đã đấu tranh ghê gớm lắm để cuối cùng vẫn chọn nó. Rồi đạp xe băng băng dưới mưa. Chạy về phía anh hăm hở. Ôi chao!

Em đọc hết rồi. Ông lão đã bắn chết mẹ hươu sừng. Mọi người chén thịt no nê, mỡ dính bóng nhẫy trên mặt. Thằng bé không lay được ông dậy, nó men ra bờ sông. 
Nó sẽ thành cá và không trở về nữa.

Em nhớ lại được hết rồi, Minh à.

Nhưng anh có nhớ gì không?

dimanche 3 février 2013

hơizzza

Em muốn lại được tắm cho anh như thế. Xoa xà bông thật nhiều nhiều bọt trên da thịt anh. Nhìn anh cười. Biết anh hạnh phúc khi em mỉm cười. Cảm thấy nắng rọi vào chúng mình thuần khiết dịu dàng.
Đó không phải khoảnh khắc của nhục dục. Đó là cách em biểu đạt tình thương. Là đoạn phim em sẽ khiến em khóc mỗi lần nhớ lại sau này.
Anh có bao giờ hiểu được nỗi ấm áp đơn sơ vậy không?
...
...
...
Làm sao mà anh hiểu được.
Anh ngu bỏ con mẹ.

:))

jeudi 17 janvier 2013

parce qu'il semble si réel.


Thời gian như một lũ kiến cần mẫn, mải miết, khoét từng nỗi ngọt ngào của tôi và mang đi mãi.

Ai đó dạy, hãy lấy phấn và vẽ những vòng tròn. Nhưng khi tôi bỏ đi, lũ kiến cũng vượt khỏi bờ bãi. Chỉ còn lại những đường méo mó. Chỉ còn lại thành quách hoang vu. Kiến vẫn hành quân chăm chỉ. Tôi vẫn mất thêm những nỗi ngọt ngào.

Tôi sẽ mất hết những nỗi ngọt ngào.

Tôi thì thầm hỏi Chúa, nếu cứ mãi thế, tôi sẽ còn giữ được gì ? Những vòng tròn kia ư ?
Chúa dịu dàng nói, mi sẽ chẳng giữ được gì, kể cả đức tin.

Tôi tưởng thật.

Vì chuyện đó chừng như rất thật.

/ Juin/ 09

samedi 12 janvier 2013

douze

Đừng nói xạo nữa. Đừng diễn kịch nữa. Đừng đau xót hay mừng vui phi lí nữa.

Nếu nhận thức được rằng cái chết có thể ập tới bất kỳ lúc nào, với bất kì ai, bất kì ở đâu thì tại sao lại đối xử với đồng loại như vậy? Tại sao lại đối xử với bản thân mình như vậy?

Mi biết rằng kẻ tri túc tìm thấy an lạc trong cô đơn, vắng lặng. Vậy sao còn để tâm tới những lời vo ve? Sao còn nói lời dèm pha? Sao còn đơm đặt chuyện không thành có?

Mi biết rằng vật chất này, xác thân này, tình cảm này là vô thường. Vậy sao còn khóc khi vấp ngã? Còn thù hận khi bị bỏ rơi? Còn phẫn nộ khi bị lừa dối? Còn tủi hờn khi bị tổn thương?

Mi biết rằng mỗi phút giây qua đi không trở lại được bao giờ, là duy nhất. Sao còn ngủ hoài? Sao còn sa đà hưởng thụ?

Mi biết rằng tìm được chính mình, hiểu được chính mình, giải thoát được chính mình gian nan biết mấy. Sao còn càn rỡ với chung quanh?

Mi biết rằng không thể lấy kinh nghiệm của người khác làm chỉ dẫn bao giờ. Vậy đừng sợ hãi. Hãy luôn nói với bản thân mình, dũng cảm, kiên trì, bền bỉ.

Hãy luôn nhớ chuyện Bồ Đề Đạt Ma 9 năm diện bích không nói một lời. Nghe không?

vendredi 4 janvier 2013

BCPOUNEI

Đêm thứ sáu buồn mồm, rủ SB đi mua ziệu về uống.
Thế là đã bao nhiêu đêm cuối tuần, không có ziệu thì không chịu được. Nhất định không chịu được.

Móng tay xanh chót, còn ziệu thì đỏ vời vợi.

Radio Paradise đang phát Me and the Devil.

Và giờ thì chuyển qua Comfortably numb của Pink Floyd. Mẹ SB đang chat. Mỗi đứa một góc, một ly, một lap, một thế giới cực lạc riêng.

Mình đang chờ đợi điều gì vậy?

Một lời xin lỗi?

Một lời thú tội?

Một sự hả hê?

Một lần phụ bạc nữa?

Thì các người cứ làm như các người muốn đi. Tôi tha thứ được, tôi tha thứ hết, tôi buông, tôi biệt tích.   Đời sống có bao nhiêu mà cứ khổ nhau hoài vậy? Có bao nhiêu mà mỗi lần tôi đặt cược với cuộc đời rằng cuối cùng tôi sẽ bị bội phản, thì y như một tỉ năm trước, tôi lại thắng. Chán bỏ con mẹ đi được.

Anh thân yêu, sinh nhật anh, mình cùng nghe bài này nhé.