mardi 30 juillet 2013

Tôi đi trên mây

26.07

Nhật Lệ.

Bờm 17 tuổi. Bờm nông nổi. Bờm như một chú ngựa hoang bơ vơ. Bờm làm trái tim chị tủi hổ. Chị đã sống quá chua chát với cuộc đời này.
Bờm ơi.
Cảm ơn!

Chị không thể ngây thơ như em. Chị đã đi qua tuổi đó rồi. Nhưng chị hứa với mình, sẽ yêu em bằng tất cả sự trưởng thành của chị!

27.07

Quảng Trị.

Ngủ thật ngon sau lưng Bờm. Muốn giữ mãi tay mình trong bàn tay thô ráp của em. Chết mê giọng nói và nụ cười như hoa hướng dương. Muốn cho trời đừng sáng, muốn mưa cứ rơi mãi. Chị yêu cảm giác ở bên Bờm, có mưa bay, có chuồn chuồn bay, có một người đang yêu mình, có mình đang yêu một người.


28.07

Bờm bịn rịn rồi Bờm lạnh lùng.
Hết rồi.
Bờm về, chị cũng về. Mỗi đứa một hướng.

Cả quãng đường mưa rả rích.
Chị có đang đẩy Bờm vào bi kịch không?

31.07

Bờm trở lại cuộc đời tôi. Hai đứa khóc trong tay nhau, trước một điều gì thật lạ lẫm. Gắn bó là một cuộc hành trình gian khổ. Chúng tôi chối từ cô đơn. Chúng tôi muốn hạnh phúc và sẽ làm tất cả để hạnh phúc bên nhau.

Tháng 8.

Người yêu mít ướt sexy của tôi đang xây mộng điên rồ. Tôi không sợ mà tôi nghẹn ngào.

Anh thích nhốt kiến trong hình vuông bằng phấn. Tôi lại quen vẽ hình tròn.

Chúng tôi sẽ xăm nhẫn cưới.

Chúng tôi sẽ đi cùng nhau đến những cánh đồng, những giòng sông, ở đó và yêu nhau cho đến rã rời.

16.8

Tôi không muốn tỉnh táo. Nhưng tôi buộc phải tỉnh táo.

Để không phải phân trần với ai lựa chọn của mình. Để không làm Bờm tổn thương, chúng tôi có quá đủ những tổn thương ngu xuẩn rồi. Để cảm ơn những đau đớn đã chịu đựng, cảm ơn những người phụ bạc, cảm ơn những năm tháng sống đéo ra gì. Để chúng tôi xây cất một thành lũy riêng, nằm ngoài con mắt, nằm ngoài não trạng của bốn bề chung quanh, để hạnh phúc theo kiểu mà người ta nghĩ là bất hạnh, là điên rồ, là cố chấp.

02.09

Qua ngày mới đã được 7 phút. Tôi đang đợi người yêu ở thành phố man rợ. Anh đang ở đâu đó trên đường, đang tiến về phía tôi, trong đêm. Tôi không có cảm giác gì thật chộn rộn hay hào hứng, tôi không còn ở tuổi 17 của những lần đầu tiên hẹn hò. Tôi chỉ nghĩ sẽ nấu cơm cho anh ăn. Giờ này, chắc chắn là rất đói. Bình yên vậy thôi.
Tôi già lắm rồi.
Nhưng cũng đã đi qua một tháng yêu nhau.
Bạn bè lắm đứa cười, ko phải cười chê, mà cười vui. Một vài đứa hoài nghi người đàn ông tôi chọn sẽ không yêu tôi được mãi. Tôi lại hoài nghi chính mình.
Nhưng bạn bè đều hứa sẽ đến đám cưới. Sẽ đủ một mâm. Tính cả cô dâu chú rể.
Lúc đó tôi có thể lẩm nhẩm một câu thơ mình vẫn yêu " Nàng cười xinh xinh bên anh chồng độc đáo".

Bây giờ thì nấu cơm thôi. :)

09.09

Một tuần ở cùng nhau, nơi mảnh đất mà cả hai đều là kẻ xa lạ. Hà Nội - tôi vẫn gọi đó là thành phố man rợ. Con người ít khi cảm thông nhau, ít mỉm cười và nhiều vô ơn.
May mà có anh.
Những lúc im lặng nghe anh nói, em chỉ muốn anh biết là em không giỏi thể hiện mình. Em yêu cảm giác lặng lẽ trong đêm, nhìn anh hút thuốc, ánh nến hắt lên gương mặt vừa trẻ con vừa già dặn đó. Em hiểu anh muốn trưởng thành thật nhanh, thật nhanh. Nhưng trưởng thành đồng nghĩa với việc anh phải trải qua rất nhiều nỗi đau nữa. Mà em, sẽ là một trong số đó. Đừng hỏi vì sao trông em rất buồn. Sao trong những lúc đáng lẽ nên tận hưởng cuộc sống em vẫn lo nghĩ chuyện không đâu. Chuyện đó đã thành bản tính, đã ăn vào máu rồi.

Hôm nay anh đi đến một nơi mới. Mang theo niềm tin sẽ học hỏi được nhiều điều. Sẽ chứng minh cho em thấy anh nghiêm túc. Sẽ thắng cược em.

Sẽ mặc áo cô dâu cho em, một hôm nào đó.









vendredi 19 juillet 2013

yên tâm đi, không sao đâu!

Tôi chỉ là một kẻ hèn nhát. Mà bạn cũng đéo hơn gì.
Chúng ta giả vờ tiếc thương tuổi thanh xuân đang trôi đi đấy thôi.

Bạn hỏi đời sống có gì vui?
Tôi nói, tôi vừa muốn SỐNG, vừa chán ghét đời sống. Vẫn như ngày tôi 15 tuổi, vẫn chỉ chập chững bay. Tôi sợ gầm trời này. Tôi sợ loài người. Tôi quy phục sự hèn nhát trong tâm.

Tôi biết xung quanh mình là rác thối, nhưng tôi quên đi và tôi sẽ quen. Tôi sẽ chỉ nói chuyện trai gái, chuyện bia rượu, chuyện xe cộ, chuyện tiền bạc, chuyện chơi bời. Tôi sẽ quên như bạn sẽ quên, rằng khi chúng mình còn húng chó, chúng mình muốn làm cách mạng, muốn thoát phận đười ươi. Nhưng rồi tôi sẽ chết, mãn nguyện với phận đười ươi ấy. Bạn có hơn tôi không?

Những người tôi (từng) yêu quý, lần lượt đã nói rằng "Anh cũng chỉ như người ta thôi". Đó là một câu nói đúp bồ tuyệt vọng. Một tuyệt vọng cho tôi. Một tuyệt vọng vang lên từ trong tim họ.

Và chúng ta tất thảy đều như nhau, đều sống để chết trong sự hèn nhát vĩnh cửu đáng yêu này.





mercredi 17 juillet 2013

J+60

Ơi phố thị bé bỏng của tôi,
ba triệu tám trăm lẻ chín năm qua không mảy may suy suyển chất kệch cỡm duyên dáng của nó. Ngồi ở đâu cũng nghe thấy loa phường, đi đến đâu cũng gặp café kiêm kara lộng óc. Ai đi xi nê mùa này, ai thèm đọc sách mùa này? Phố thị bé bỏng của tôi mải mê đuổi theo cái độ ăn chơi của Hà Nội, sự mải mê đó là phong cách của phố thị tôi. Buồn rởm đời.

Tôi buồn giữa phố thị buồn. Đi qua đi lại một vài chỗ không thể xóa bỏ khỏi kí ức - những neo đậu cho tôi biết mình từng tồn tại ở nơi này.

Tôi cứ buồn đéo tả được.