samedi 4 juillet 2015

Tuỳ.

Tôi luôn tự thấy buồn cười mỗi khi nhớ lại vẻ mặt của bất kỳ ai được tôi hỏi " Có biết nguyên lý bất định không?", hay, " Có biết hằng số Planck không?''. Tôi thì rõ là không hiểu gì về khoa học, nhưng tôi hiểu lắm những thăng giáng của cuộc đời và lòng người.

Ngày hôm qua có thể còn mặn mà, ngay hôm nay bỗng dưng quay lưng hay mạ lị nhau. Không hận, tôi không hận. Tôi chỉ rất buồn. Cô gái ấy hỏi tôi, tại sao chị không để cho người khác hiểu mình?

Uh thì tôi đã có thể nộ khí xung thiên lên, dùng những từ ngữ và lí lẽ của mình mà chà đạp phỉ nhổ người khác, đau gấp vạn lần họ làm đau tôi. Nhưng tại sao chỉ như tảng đá, tôi im lặng khóc?

Trưa nay tôi gặp một người đàn ông câm ôm tấm biển trước ngực ghi giòng chữ gì đó đại loại cầu xin giúp đỡ. Tôi cho ông 20k. Thằng bạn tôi chửi tôi điên, sao không nhận ra là người lừa đảo. Tôi nói, kệ đi, lừa hay không cũng được. Nhiều người tôi biết lừa tôi trắng trợn và rắp tâm hơn vạn lần, tôi vẫn còn vui vẻ diễn kịch cho người ta không cảm thấy hổ thẹn cơ mà. Đến đêm, quét nhà, tôi đập chết tươi một con gián ú na ú nần. Đập bằng chổi, mạnh, dứt khoát, không chút xa xót.

Và tôi nhớ sáng nay, tôi nhìn anh khóc. Anh nhìn tôi chảy nước mắt. Tôi không bảo vệ được người tôi yêu mến. Cánh tay tôi bé nhỏ lắm. Anh chẳng hiểu gì. Anh tưởng tôi khóc vì anh mắng tôi thôi. Khổ thân. Khổ thân những giấc ngủ chập chờn, lo âu, cô đơn, tủi hờn.

Xin hãy học thêm nhiều nữa, xin hãy nhẫn nại với bản thân, với tha nhân. Xin hãy quên đi thật nhiều. Xin hãy yêu thật điên rồ.

Vì cuộc đời không có nhiều mạng sống trong một kiếp sống, vì để kiếp sau hãy làm một cái cây hoặc một nhánh cỏ thôi.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire