jeudi 29 décembre 2011
và thì cuối năm
Cuối năm lặng lẽ như một đám mây.
Ngày đi làm, tối về nấu ăn. Ngồi một mình trong bóng đêm. Hút thuốc.
Chẳng nghĩ gì.
Vì nghĩ nhiều rồi.
Toàn những thứ rác rưởi, tào lao, ngu xuẩn.
Cuối năm trời lạnh đến thế! Người đi chơi đâu hết, đường phố hoang vu biết bao nhiêu! Paris cuối năm chỉ lác đác những khách tha phương.
Cuối năm lại chẳng nhớ gì. Chẳng nhớ ai. Gia đình cũng không nốt.
Và cũng chẳng gợn một chút xót xa, tiếc nuối. Chỉ duy nhất một cảm giác lơ đễnh. Ừ, đã hết năm đấy? Rồi sao nhỉ?
Trước năm mới, biết có kịp mua cho mình một cuốn sổ mới? Biết có nhớ mà ghi lại vài điều, dù rằng cả năm sẽ chẳng viết thêm gì nữa?
Mà viết gì cho đừng trơ tráo giả dối bây giờ nhỉ?
Hay là cứ câm đi?
vendredi 23 décembre 2011
Nhân loại thân mến!
Tôi ước gì các người có thể thấu hiểu con người thêm chút ít.
Là thấu hiểu bản thân mình trước tiên.
Tôi không đòi hỏi ai phải thấu hiểu tôi. Tôi chỉ muốn chỉ cho các người rằng, tôi cũng có giới hạn của sự chịu đựng, rằng mỗi một lần các người dướn tới thì tôi đã đẩy lùi giới hạn đó. Nhưng quả thật tôi không thể đẩy nó xa thêm mãi mãi. Sẽ có lúc tôi bị cùng đường. Đó là lúc tôi trở nên khôn lường, các người ạ. Đừng để tôi rơi vào trạng huống đó.
Thế nên, các người phải trang bị cho mình tí chút kỹ năng sống.
Các người, không một ai, là ngây thơ hết.
Các người chỉ giả ngây mà thôi.
Tôi không nỡ làm bẽ mặt ai trên thế gian này. Tôi chưa từng làm điều đó và không thể làm điều đó. Tôi không có nghĩa vụ bóc trần các người ra, nhưng không phải là tôi mù đâu nhé.
Vậy nên các người nên sống biết trước biết sau một chút, nhìn trái nhìn phải một chút, có tình có nghĩa một chút.
Tôi sẽ đội ơn các người lắm lắm!
Là thấu hiểu bản thân mình trước tiên.
Tôi không đòi hỏi ai phải thấu hiểu tôi. Tôi chỉ muốn chỉ cho các người rằng, tôi cũng có giới hạn của sự chịu đựng, rằng mỗi một lần các người dướn tới thì tôi đã đẩy lùi giới hạn đó. Nhưng quả thật tôi không thể đẩy nó xa thêm mãi mãi. Sẽ có lúc tôi bị cùng đường. Đó là lúc tôi trở nên khôn lường, các người ạ. Đừng để tôi rơi vào trạng huống đó.
Thế nên, các người phải trang bị cho mình tí chút kỹ năng sống.
Các người, không một ai, là ngây thơ hết.
Các người chỉ giả ngây mà thôi.
Tôi không nỡ làm bẽ mặt ai trên thế gian này. Tôi chưa từng làm điều đó và không thể làm điều đó. Tôi không có nghĩa vụ bóc trần các người ra, nhưng không phải là tôi mù đâu nhé.
Vậy nên các người nên sống biết trước biết sau một chút, nhìn trái nhìn phải một chút, có tình có nghĩa một chút.
Tôi sẽ đội ơn các người lắm lắm!
jeudi 15 décembre 2011
Poem for Tết
Mình đọc thơ theo mùa.
Nhé, mùa đông thì sẽ phải lẩm nhẩm mấy câu trong bài " Thư tình gửi người đờn bà hem có tên" của Lưu tiên sinh.
Còn nhé, tết sắp đến, mình luôn nhớ bài này - from mister Trầng Zầng.
Các mùa khác mình tự làm thơ =))
Nói chung là thê thảm. Mình cần độc dược để sống hay sao í nhỉ?
Tết! -
Ồ thế, thêm một tết!
Tôi
quẳng nó
vu vơ
vào một xó lòng,
nơi đó
là kho đồng nát
một đống Tết xa nhà
đã han rỉ lên...
Chao ôi!
chuỗi ngày đêm
thắt
nút tất niên,
đau
như
một nút thừng
thắt cổ!
Vì đâu?
Con tàu cuộc sống
bỏ neo
lên bến nghỉ
hàng năm?
Có lẽ
cuộc đời
thấm mỏi!
Phải sửa sang
cái vỏ con tàu,
đây đó
ít nhiều
hoen rỉ?
Đêm nay -
cái tối
tối ba mươi
Các vì sao
đi họp
cuối năm
để phố rỗng trên trời
tắt điện.
Bên bếp lửa
rét
rình cơ hội,
lẻn vào trong
ăn trộm
hơi người.
Chúng tôi ngồi
Đống lửa ngồi bên.
Vò rượu mẻ
rót tràn sang
bát vại
Mâm cỗ
linh đình.
Chỉ thiếu
ít khói nhang?
Lại quên
khấn
người xưa
cùng bác mẹ? ...
Người ta
đốt
tràng pháo cười
vô tận.
Nhưng rồi
tiếng cười
gục xuống
quanh mâm.
Rồi
kỉ-niệm-mưa-dầm
lên tiếng gọi.
Rượu đã đau môi!
Men vào đắng phổi!
Tiệc tàn
xuân vẫn
chửa sang cho ...
Ngoài kia -
năm cũ sắp đi
tung cái lạnh
phá rừng
phá bản.
Tưởng như
quá khứ hết nhiệm kỳ
còn phá tán
trước giờ
suy sụp hẳn.
Tôi chạy trốn
cảnh
tan hoang bàn tiệc.
Ngồi uống
trà khan
bên cửa sổ mở toang.
Lá rơi
như
tiếng nấc thời gian,
nấc ở
biên - thùy - năm - cũ.
Cái rét
làm đông
miếng tiết bầu trời!
Còn tội gì
đau hơn
là
tội nhớ thương?
*
Hay là ngủ
như người lính trận,
quật ngã tình riêng
như
quật ngã kẻ thù?
Nhưng
Chính đôi-môi những-viên-đạn-dạn-dày
đêm trừ tịch
càng kêu
càng đắng!
*
Hay là khóc
như người con gái
hãy còn khóc được
mỗi khi đau?
Nhưng ta không quen
châm chích
nhọt tim buồn
cho nó chảy
muôn dòng lệ đỏ!
Nước mắt
có bao giờ
khuây khỏa được
người ta? ...
*
Hay là
rên rỉ giống heo may?
Nhưng
gió ấy
đã đôi phen nức nở
làm đau thêm
trái đất khổ đau này!
*
Hay là
giang tay
bóp cổ
mọi lời than
như
một kẻ
sát-nhân-tình-cảm?
Nhưng
bàn tay không chịu
rắn đanh!
Quả đấm
chối từ
không đấm ngực!
Người ta
chẳng thể lấy kìm
kìm kẹp nát
buồn thương ...
*
Hay là
đi giải trí?
Đánh lừa tim
vài điệu múa
dăm bản đàn nhộn nhịp?
Nhưng
chính ta
là người
đi giải trí
người ta.
Cây đàn đó
thường khi
thôi thúc nhạc,
bỗng dưng nay
treo cổ
cuối gian nhà!
*
Tôi vốn
chuyên nghề
cung cấp
mọi niềm vui
Mà chẳng thể
ba lơn
cùng
kỉ niệm ...
Tôi ngồi
hóa đá
giữa giao thừa
một pho tượng
đục bằng đau khổ
Không!
Hãy đi đi!
Dù đi buồn đứt ruột
Con tim
dù
hoen ố
nhớ thương!
Đi!
Dù biết
khổ đau còn là luật
của trái đất này
khi
nó chuyển mình đi!
Hãy thù ghét
mọi ao tù
nơi thân ta rữa mục,
mọi thói quen
nếp nghĩ - mù lòa!
Hãy sống như
những con tàu
phải lòng
muôn hải lý,
mỗi ngày
bỏ
sau lưng
nghìn hải - cảng - mưa - buồn!
Mr. Trầng Zầng.
Ồ thế, thêm một tết!
Tôi
quẳng nó
vu vơ
vào một xó lòng,
nơi đó
là kho đồng nát
một đống Tết xa nhà
đã han rỉ lên...
Chao ôi!
chuỗi ngày đêm
thắt
nút tất niên,
đau
như
một nút thừng
thắt cổ!
Vì đâu?
Con tàu cuộc sống
bỏ neo
lên bến nghỉ
hàng năm?
Có lẽ
cuộc đời
thấm mỏi!
Phải sửa sang
cái vỏ con tàu,
đây đó
ít nhiều
hoen rỉ?
Đêm nay -
cái tối
tối ba mươi
Các vì sao
đi họp
cuối năm
để phố rỗng trên trời
tắt điện.
Bên bếp lửa
rét
rình cơ hội,
lẻn vào trong
ăn trộm
hơi người.
Chúng tôi ngồi
Đống lửa ngồi bên.
Vò rượu mẻ
rót tràn sang
bát vại
Mâm cỗ
linh đình.
Chỉ thiếu
ít khói nhang?
Lại quên
khấn
người xưa
cùng bác mẹ? ...
Người ta
đốt
tràng pháo cười
vô tận.
Nhưng rồi
tiếng cười
gục xuống
quanh mâm.
Rồi
kỉ-niệm-mưa-dầm
lên tiếng gọi.
Rượu đã đau môi!
Men vào đắng phổi!
Tiệc tàn
xuân vẫn
chửa sang cho ...
Ngoài kia -
năm cũ sắp đi
tung cái lạnh
phá rừng
phá bản.
Tưởng như
quá khứ hết nhiệm kỳ
còn phá tán
trước giờ
suy sụp hẳn.
Tôi chạy trốn
cảnh
tan hoang bàn tiệc.
Ngồi uống
trà khan
bên cửa sổ mở toang.
Lá rơi
như
tiếng nấc thời gian,
nấc ở
biên - thùy - năm - cũ.
Cái rét
làm đông
miếng tiết bầu trời!
Còn tội gì
đau hơn
là
tội nhớ thương?
*
Hay là ngủ
như người lính trận,
quật ngã tình riêng
như
quật ngã kẻ thù?
Nhưng
Chính đôi-môi những-viên-đạn-dạn-dày
đêm trừ tịch
càng kêu
càng đắng!
*
Hay là khóc
như người con gái
hãy còn khóc được
mỗi khi đau?
Nhưng ta không quen
châm chích
nhọt tim buồn
cho nó chảy
muôn dòng lệ đỏ!
Nước mắt
có bao giờ
khuây khỏa được
người ta? ...
*
Hay là
rên rỉ giống heo may?
Nhưng
gió ấy
đã đôi phen nức nở
làm đau thêm
trái đất khổ đau này!
*
Hay là
giang tay
bóp cổ
mọi lời than
như
một kẻ
sát-nhân-tình-cảm?
Nhưng
bàn tay không chịu
rắn đanh!
Quả đấm
chối từ
không đấm ngực!
Người ta
chẳng thể lấy kìm
kìm kẹp nát
buồn thương ...
*
Hay là
đi giải trí?
Đánh lừa tim
vài điệu múa
dăm bản đàn nhộn nhịp?
Nhưng
chính ta
là người
đi giải trí
người ta.
Cây đàn đó
thường khi
thôi thúc nhạc,
bỗng dưng nay
treo cổ
cuối gian nhà!
*
Tôi vốn
chuyên nghề
cung cấp
mọi niềm vui
Mà chẳng thể
ba lơn
cùng
kỉ niệm ...
Tôi ngồi
hóa đá
giữa giao thừa
một pho tượng
đục bằng đau khổ
Không!
Hãy đi đi!
Dù đi buồn đứt ruột
Con tim
dù
hoen ố
nhớ thương!
Đi!
Dù biết
khổ đau còn là luật
của trái đất này
khi
nó chuyển mình đi!
Hãy thù ghét
mọi ao tù
nơi thân ta rữa mục,
mọi thói quen
nếp nghĩ - mù lòa!
Hãy sống như
những con tàu
phải lòng
muôn hải lý,
mỗi ngày
bỏ
sau lưng
nghìn hải - cảng - mưa - buồn!
Mr. Trầng Zầng.
lundi 12 décembre 2011
12.12
Gần 10 năm mình cù bơ cù bất rồi.
Gần 10 năm đi xa, trong trí óc tuổi thơ không còn rõ rệt nữa rồi.
Gần 10 năm đó, được cái gì, mất những gì? Ai đã đi qua đời mình thế? Sao mình dửng dưng thế? Mình đã rơi đến đáy rồi ư? Còn bò lên được nữa không? Bò như bao lần đã rơi ấy?
Chưa bao giờ mình muốn tổng kết cuộc đời, hay một quãng đường, một năm, một cuộc tình. Với mình, xem lại mọi chuyện luôn là điều khó khăn, mình phải trốn. Mình sợ nếm lại vị đắng. Khi ngày nào mình cũng có vị đắng như này. Thế mà, quá khứ cứ lội ngược về, đứng sừng sững trước mặt, luôn làm mình nghẹn đắng. Tất nhiên cũng có những chuyện vui nho nhỏ. Phải, mình nên nhớ đến nhiều chuyện vui chứ? Nhưng Paul nói, người ta chỉ thực sự quay quắt với chuyện buồn, vì chuyện buồn luôn có một kết cục đau đớn làm ta không cách nào tự trôi đi được, và người ta cũng không có sức đẩy nó đi. Nếu người ta không thấu triệt nó, không dũng cảm chào tạm biệt nó, không cầu siêu cho nó. Thì nó còn ở lại, vĩnh viễn cứa những nhát sâu vào cuộc đời, không cho chúng liền sẹo bao giờ.
Một năm qua mình đã sống ra sao nhỉ? Không nhớ nhiều lắm đâu. Trí óc mình có vẻ già nua mất rồi. Muốn gọi tên ai cũng mất một hồi suy nghĩ. Năm nay không đặc biệt vì không có biến cố nào lớn lao. Mình tiễn biệt một vài người. Mình gặp kẻ chết nhiều hơn kẻ sống. Mình đến chỗ âm u, xa xôi, hoang vắng nhiều hơn chỗ nườm nượp hơi người.
Năm nay mình nhớ rằng đã dũng cảm từ bỏ nhiều chuyện, nhiều thân yêu.
Một vài bạn bè. Vì sao từ bỏ nhỉ? Họ khác mình quá ư?
Có lúc đã từng yêu muốn chết. Vậy cũng có lúc chẳng buồn ném một ánh nhìn, hay dẫu chỉ là một cái nhếch môi.
Mình đón một vài người mới vào cuộc đời. Không chắc rằng họ sẽ trụ lại dài lâu, hoặc mình để họ trong tim lâu dài. Nhưng cứ vậy đã, khi mình còn thoải mái, vui vẻ, hòa điệu được.
Mình nhớ người đàn ông trên chuyến tàu đêm trở về Paris. Vĩnh viễn đó là kỉ niệm êm dịu trong cuộc đời mình. Cảm ơn định mệnh đã cho mình gặp ông ấy, cho mình biết mình còn tốt đẹp thế nào, dũng cảm ra sao, độc lập và kiêu hãnh nhường nào. Chưa có ai đưa lại những cảm xúc như thế vào cuộc đời mình, bằng cách rất bình đẳng và tôn trọng, thấu hiểu và yêu thương tuyệt vời như thế. Có lẽ là không bao giờ nữa.
Mình cũng cảm ơn công việc mới. Cho mình gặp đồng nghiệp cực kì tốt bụng, cực kì ham hiểu biết, thúc đẩy mình làm những việc mình chưa bao giờ động tới sâu sắc. Đó là chiêm nghiệm cuộc sống, đọc sách và hiểu bản thân ở tầng sâu hơn. Đồng nghiệp ấy cũng cổ vũ mình tiến lên, đi xa, tới những nơi mà người khác không tới, mở trái tim ra với thiên nhiên.
Mình muốn cảm ơn cả những cuốn sách, đã đọc hết, hay bỏ dở đi chăng nữa. Cả những cuốn sổ tay, những bài hát như một kho báu lồng lộng. Mình đã lớn lên thêm một chút.
Cảm ơn số phận đưa chị em lại gần nhau. Cảm ơn Chúa còn cho mình sống thêm một thời gian nữa, làm những việc có ích thêm nữa. À, mình đã thôi không cầu xin Chúa những điều vớ vẩn tựa như may mắn, tình yêu, công việc. Mình chỉ đơn thuần cầu xin thêm bình tĩnh và dũng cảm để đương đầu với bất cứ chuyện gì. Thế là mình đã lớn, nhỉ?
Năm nay mình không cảm ơn tình yêu. Mình bỏ lỡ nó, hoặc nó bỏ lỡ mình lâu quá rồi. Có thể chẳng bao giờ trở lại nữa, hoặc chỉ có chiếc bóng của nó đã từng xuất hiện trong cuộc đời mình thôi. Nhưng thực sự, mình thèm khát hạnh phúc quá.
Không muốn bị vỡ vụn thêm một lần nào nữa.
Sao chẳng ai đưa tay ra nắm lấy tay mình?
Gần 10 năm đi xa, trong trí óc tuổi thơ không còn rõ rệt nữa rồi.
Gần 10 năm đó, được cái gì, mất những gì? Ai đã đi qua đời mình thế? Sao mình dửng dưng thế? Mình đã rơi đến đáy rồi ư? Còn bò lên được nữa không? Bò như bao lần đã rơi ấy?
Chưa bao giờ mình muốn tổng kết cuộc đời, hay một quãng đường, một năm, một cuộc tình. Với mình, xem lại mọi chuyện luôn là điều khó khăn, mình phải trốn. Mình sợ nếm lại vị đắng. Khi ngày nào mình cũng có vị đắng như này. Thế mà, quá khứ cứ lội ngược về, đứng sừng sững trước mặt, luôn làm mình nghẹn đắng. Tất nhiên cũng có những chuyện vui nho nhỏ. Phải, mình nên nhớ đến nhiều chuyện vui chứ? Nhưng Paul nói, người ta chỉ thực sự quay quắt với chuyện buồn, vì chuyện buồn luôn có một kết cục đau đớn làm ta không cách nào tự trôi đi được, và người ta cũng không có sức đẩy nó đi. Nếu người ta không thấu triệt nó, không dũng cảm chào tạm biệt nó, không cầu siêu cho nó. Thì nó còn ở lại, vĩnh viễn cứa những nhát sâu vào cuộc đời, không cho chúng liền sẹo bao giờ.
Một năm qua mình đã sống ra sao nhỉ? Không nhớ nhiều lắm đâu. Trí óc mình có vẻ già nua mất rồi. Muốn gọi tên ai cũng mất một hồi suy nghĩ. Năm nay không đặc biệt vì không có biến cố nào lớn lao. Mình tiễn biệt một vài người. Mình gặp kẻ chết nhiều hơn kẻ sống. Mình đến chỗ âm u, xa xôi, hoang vắng nhiều hơn chỗ nườm nượp hơi người.
Năm nay mình nhớ rằng đã dũng cảm từ bỏ nhiều chuyện, nhiều thân yêu.
Một vài bạn bè. Vì sao từ bỏ nhỉ? Họ khác mình quá ư?
Có lúc đã từng yêu muốn chết. Vậy cũng có lúc chẳng buồn ném một ánh nhìn, hay dẫu chỉ là một cái nhếch môi.
Mình đón một vài người mới vào cuộc đời. Không chắc rằng họ sẽ trụ lại dài lâu, hoặc mình để họ trong tim lâu dài. Nhưng cứ vậy đã, khi mình còn thoải mái, vui vẻ, hòa điệu được.
Mình nhớ người đàn ông trên chuyến tàu đêm trở về Paris. Vĩnh viễn đó là kỉ niệm êm dịu trong cuộc đời mình. Cảm ơn định mệnh đã cho mình gặp ông ấy, cho mình biết mình còn tốt đẹp thế nào, dũng cảm ra sao, độc lập và kiêu hãnh nhường nào. Chưa có ai đưa lại những cảm xúc như thế vào cuộc đời mình, bằng cách rất bình đẳng và tôn trọng, thấu hiểu và yêu thương tuyệt vời như thế. Có lẽ là không bao giờ nữa.
Mình cũng cảm ơn công việc mới. Cho mình gặp đồng nghiệp cực kì tốt bụng, cực kì ham hiểu biết, thúc đẩy mình làm những việc mình chưa bao giờ động tới sâu sắc. Đó là chiêm nghiệm cuộc sống, đọc sách và hiểu bản thân ở tầng sâu hơn. Đồng nghiệp ấy cũng cổ vũ mình tiến lên, đi xa, tới những nơi mà người khác không tới, mở trái tim ra với thiên nhiên.
Mình muốn cảm ơn cả những cuốn sách, đã đọc hết, hay bỏ dở đi chăng nữa. Cả những cuốn sổ tay, những bài hát như một kho báu lồng lộng. Mình đã lớn lên thêm một chút.
Cảm ơn số phận đưa chị em lại gần nhau. Cảm ơn Chúa còn cho mình sống thêm một thời gian nữa, làm những việc có ích thêm nữa. À, mình đã thôi không cầu xin Chúa những điều vớ vẩn tựa như may mắn, tình yêu, công việc. Mình chỉ đơn thuần cầu xin thêm bình tĩnh và dũng cảm để đương đầu với bất cứ chuyện gì. Thế là mình đã lớn, nhỉ?
Năm nay mình không cảm ơn tình yêu. Mình bỏ lỡ nó, hoặc nó bỏ lỡ mình lâu quá rồi. Có thể chẳng bao giờ trở lại nữa, hoặc chỉ có chiếc bóng của nó đã từng xuất hiện trong cuộc đời mình thôi. Nhưng thực sự, mình thèm khát hạnh phúc quá.
Không muốn bị vỡ vụn thêm một lần nào nữa.
Sao chẳng ai đưa tay ra nắm lấy tay mình?
dimanche 11 décembre 2011
stress
Mi đang giận dữ. Mi đang đố kị. Mi đang hèn hạ đấy.
Nhìn lại mình một chút đi được không? Tỉnh táo suy xét đi được không?
Có lí do gì mà hành xử đê tiện như vậy được? Đọc sách lắm làm gì để lòng dạ tối tăm như kẻ bất trí như thế được?
Dù người ta có làm mi bực bội cực đỉnh đi nữa, mi hoàn toàn có khả năng dửng dưng cơ mà? Mi sẵn sàng câm lặng và để nó trôi qua như mọi điều tởm lợm khác đã từng xen ngang cuộc đời mi cơ mà? Làm được, đúng không?
Lớn lên một chút nữa đi. Mi đâu còn ở tuổi mông muội không hiểu người và không hiểu mình nữa?
Còn có quá nhiều việc quan trọng hơn để nghĩ. Sao phải nghĩ đến chuyện tầm thường như vậy? Sao để những nhỏ mọn như thế ẩn ức trong lòng mi? Dù rằng không mở lòng ra với xung quanh, thì cũng phải hành xử cho đáng công đọc sách, đáng công yêu quý những điều đẹp đẽ chứ? Phải không?
Vài điều cần nhớ khi bực tức:
1. Tìm ra căn nguyên.
2. Không được chế ngự tiêu cực. Hãy làm tiêu biến nó nhanh nhất có thể.
3. Đừng quên ngươi đã tốt đẹp thế nào, còn có thể tốt đẹp ra sao. Đừng biến mình thành kẻ du đãng, dù là trong ý nghĩ.
4. Không đòi hỏi mi làm việc lớn lao. Nhưng không dung túng mi làm những điều nhơ nhớp, xằng bậy.
5. Tìm một chỗ thanh tịnh đi, okie?
Nhìn lại mình một chút đi được không? Tỉnh táo suy xét đi được không?
Có lí do gì mà hành xử đê tiện như vậy được? Đọc sách lắm làm gì để lòng dạ tối tăm như kẻ bất trí như thế được?
Dù người ta có làm mi bực bội cực đỉnh đi nữa, mi hoàn toàn có khả năng dửng dưng cơ mà? Mi sẵn sàng câm lặng và để nó trôi qua như mọi điều tởm lợm khác đã từng xen ngang cuộc đời mi cơ mà? Làm được, đúng không?
Lớn lên một chút nữa đi. Mi đâu còn ở tuổi mông muội không hiểu người và không hiểu mình nữa?
Còn có quá nhiều việc quan trọng hơn để nghĩ. Sao phải nghĩ đến chuyện tầm thường như vậy? Sao để những nhỏ mọn như thế ẩn ức trong lòng mi? Dù rằng không mở lòng ra với xung quanh, thì cũng phải hành xử cho đáng công đọc sách, đáng công yêu quý những điều đẹp đẽ chứ? Phải không?
Vài điều cần nhớ khi bực tức:
1. Tìm ra căn nguyên.
2. Không được chế ngự tiêu cực. Hãy làm tiêu biến nó nhanh nhất có thể.
3. Đừng quên ngươi đã tốt đẹp thế nào, còn có thể tốt đẹp ra sao. Đừng biến mình thành kẻ du đãng, dù là trong ý nghĩ.
4. Không đòi hỏi mi làm việc lớn lao. Nhưng không dung túng mi làm những điều nhơ nhớp, xằng bậy.
5. Tìm một chỗ thanh tịnh đi, okie?
Ăn, Cầu Nguyện, Yêu
Quyển sách này không thực sự cuốn hút mình lắm. Bằng chứng là mình chỉ vớ lấy nó khi thực sự không có việc gì làm nữa. Và mình sẽ thả xuống bất kì lúc nào khi đầu óc bỗng dưng nhớ ra một chuyện hay ho cần hành động ngay. Nhưng quyển sách có nhắc đến những nhân vật mình thích: Leonard Cohen, Neil Young, Gandhi, Mẹ Theresa... dù chỉ thoáng qua như một cái cớ cho câu chuyện thêm phần trí thức hơn. Còn một điều nữa, mình ghen tị, đó là những chuyến đi. Mình cảm giác cuồng chân không chịu nổi.
Những tháng ngày này đã chết dí ở Paris. Thậm chí cuối tuần cũng không buồn mở cửa ra đi chợ, mà chợ thì ngay dưới chân nhà. Paris với những monuments đồ sộ, những sites naturels hấp dẫn đã không còn đủ sức kéo mình đi.
Nhưng vẫn muốn động đậy, khuấy đảo cuộc đời lên. Bằng một chuyến xa xôi hoang vu. Núi hay biển, rừng cây hay là tuyết lở dưới mặt trời? Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa không thể chịu đựng được nữa.
Sao cứ như này nhỉ?
Trầm cảm mà không phải trầm cảm.
Mắc cạn, ngột ngạt, huhu.
Mình không muốn sống nhiều như thế mà bất động cũng nhiều như thế đâu.
My my ơi, lên đường đi thôiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Đi bất cứ nơi đâu cũng được, cho trái tim ngươi đừng ù lì như thế nữa. Xin đấy!
Những tháng ngày này đã chết dí ở Paris. Thậm chí cuối tuần cũng không buồn mở cửa ra đi chợ, mà chợ thì ngay dưới chân nhà. Paris với những monuments đồ sộ, những sites naturels hấp dẫn đã không còn đủ sức kéo mình đi.
Nhưng vẫn muốn động đậy, khuấy đảo cuộc đời lên. Bằng một chuyến xa xôi hoang vu. Núi hay biển, rừng cây hay là tuyết lở dưới mặt trời? Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa không thể chịu đựng được nữa.
Sao cứ như này nhỉ?
Trầm cảm mà không phải trầm cảm.
Mắc cạn, ngột ngạt, huhu.
Mình không muốn sống nhiều như thế mà bất động cũng nhiều như thế đâu.
My my ơi, lên đường đi thôiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Đi bất cứ nơi đâu cũng được, cho trái tim ngươi đừng ù lì như thế nữa. Xin đấy!
Inscription à :
Articles (Atom)