jeudi 17 janvier 2013

parce qu'il semble si réel.


Thời gian như một lũ kiến cần mẫn, mải miết, khoét từng nỗi ngọt ngào của tôi và mang đi mãi.

Ai đó dạy, hãy lấy phấn và vẽ những vòng tròn. Nhưng khi tôi bỏ đi, lũ kiến cũng vượt khỏi bờ bãi. Chỉ còn lại những đường méo mó. Chỉ còn lại thành quách hoang vu. Kiến vẫn hành quân chăm chỉ. Tôi vẫn mất thêm những nỗi ngọt ngào.

Tôi sẽ mất hết những nỗi ngọt ngào.

Tôi thì thầm hỏi Chúa, nếu cứ mãi thế, tôi sẽ còn giữ được gì ? Những vòng tròn kia ư ?
Chúa dịu dàng nói, mi sẽ chẳng giữ được gì, kể cả đức tin.

Tôi tưởng thật.

Vì chuyện đó chừng như rất thật.

/ Juin/ 09

samedi 12 janvier 2013

douze

Đừng nói xạo nữa. Đừng diễn kịch nữa. Đừng đau xót hay mừng vui phi lí nữa.

Nếu nhận thức được rằng cái chết có thể ập tới bất kỳ lúc nào, với bất kì ai, bất kì ở đâu thì tại sao lại đối xử với đồng loại như vậy? Tại sao lại đối xử với bản thân mình như vậy?

Mi biết rằng kẻ tri túc tìm thấy an lạc trong cô đơn, vắng lặng. Vậy sao còn để tâm tới những lời vo ve? Sao còn nói lời dèm pha? Sao còn đơm đặt chuyện không thành có?

Mi biết rằng vật chất này, xác thân này, tình cảm này là vô thường. Vậy sao còn khóc khi vấp ngã? Còn thù hận khi bị bỏ rơi? Còn phẫn nộ khi bị lừa dối? Còn tủi hờn khi bị tổn thương?

Mi biết rằng mỗi phút giây qua đi không trở lại được bao giờ, là duy nhất. Sao còn ngủ hoài? Sao còn sa đà hưởng thụ?

Mi biết rằng tìm được chính mình, hiểu được chính mình, giải thoát được chính mình gian nan biết mấy. Sao còn càn rỡ với chung quanh?

Mi biết rằng không thể lấy kinh nghiệm của người khác làm chỉ dẫn bao giờ. Vậy đừng sợ hãi. Hãy luôn nói với bản thân mình, dũng cảm, kiên trì, bền bỉ.

Hãy luôn nhớ chuyện Bồ Đề Đạt Ma 9 năm diện bích không nói một lời. Nghe không?

vendredi 4 janvier 2013

BCPOUNEI

Đêm thứ sáu buồn mồm, rủ SB đi mua ziệu về uống.
Thế là đã bao nhiêu đêm cuối tuần, không có ziệu thì không chịu được. Nhất định không chịu được.

Móng tay xanh chót, còn ziệu thì đỏ vời vợi.

Radio Paradise đang phát Me and the Devil.

Và giờ thì chuyển qua Comfortably numb của Pink Floyd. Mẹ SB đang chat. Mỗi đứa một góc, một ly, một lap, một thế giới cực lạc riêng.

Mình đang chờ đợi điều gì vậy?

Một lời xin lỗi?

Một lời thú tội?

Một sự hả hê?

Một lần phụ bạc nữa?

Thì các người cứ làm như các người muốn đi. Tôi tha thứ được, tôi tha thứ hết, tôi buông, tôi biệt tích.   Đời sống có bao nhiêu mà cứ khổ nhau hoài vậy? Có bao nhiêu mà mỗi lần tôi đặt cược với cuộc đời rằng cuối cùng tôi sẽ bị bội phản, thì y như một tỉ năm trước, tôi lại thắng. Chán bỏ con mẹ đi được.

Anh thân yêu, sinh nhật anh, mình cùng nghe bài này nhé.