mercredi 27 août 2014

Nghèo quá!

Nghèo chết mất thôi!!!!!
Hiu hiu :(

samedi 23 août 2014

Mymy, ngủ thôi!

Một cơn mưa thu nhẹ vừa rớt bên cửa sổ tôi nằm. Tôi gác chân chữ ngũ. Tôi hay đu đưa bàn chân, làm ra vẻ an nhàn lắm. Đó chính là lúc lòng tôi bời bời nhất.
Rồi mưa dứt. Không để lại dư vị gì. Hôm nay trời đã mát lắm rồi. Gió lạ lùng, gió dựng ngược những sợi lông tay lông chân lên mà ve vuốt mơn man. Nhưng bạn tôi vẫn nói chưa phải mùa thu đâu, dù ở quê, có gái tỉ tê với bạn rằng đã ngửi thấy mùi hoa sữa. 
Khiếp cái mùi buồn nôn!
Tôi không biết phải sống tiếp những ngày này như thế nào. Dạy học và kiên nhẫn ngồi vẽ. Đi chợ rồi nấu nướng. Không trông mong điều gì lớn lao, không đợi cả bất hạnh. Ai đó dạy tôi hãy mở lòng đón nhận, hãy đón cả những xấu xa những tị hiềm những âm u bình thản. Ai đó nói như sách. Tôi vẫn chỉ là tôi đó thôi. Âu lo. Không toan tính được gì ngoài việc vơ vào thêm, mỗi ngày, thật lắm âu lo.
Dạo này cứ bước vào thang máy là tự cười, tập cười. Không phải kiểu cười cố hữu xệ hai mép xuống như một động thái ngượng ngùng nữa. Tôi cố kéo hai khoé môi lên, trông tươi hơn. Nhưng mắt thì không cười nổi. Tôi lừa được người khác nhưng không đánh lừa nổi tôi ranh ma và tàn nhẫn. Rồi tôi lại còn hay kéo rèm lại, mỗi chập choạng chiều, vào giờ đi tắm. Tôi nhìn mình trong gương. Mỏng như lá liễu. Nếu là đàn ông, tôi tuyệt không bị hấp dẫn bởi hình hài này. Vậy có phải những người đàn ông yêu tôi, vốn vì tôi có tâm tư kì dị? Xạo vl hie hie hie. Đàn ông làm gì quan tâm đến những chuyện trừu tượng thế!

Ngủ thôi! Mymy, ngủ thôi nào!

jeudi 21 août 2014

Bờm yêu

Anh đừng gọi em nữa, và cũng đừng nhắn tin. Đừng giận dữ, đừng dằn vặt, đừng buông thả mình. Nhưng cứ hận em. Vì anh là người yêu em nhất. Vì anh là người em yêu nhất.
Em vẫn khoẻ, nếu anh muốn biết giờ em đang sống ra sao. 
Em nói với bạn, hãy giữ em khỏi cám dỗ chỉ một tháng thôi. Anh là cám dỗ lớn nhất. Em cứ hình dung sáng mai thôi, hay là trưa mai thôi, sẽ thấy anh trước cửa nhà. Anh sẽ chẳng nói gì đâu. Anh mệt quá rồi mà. Em cũng không khóc đâu. Em có còn khóc được nữa đâu. Bờm sẽ ôm em vào lòng. Hay em sẽ ôm bờm vào lòng? Rồi chúng mình mặc kệ tất cả. Rồi chúng mình sẽ lại yêu nhau?
Nhưng cuộc đời có phải thế đâu. Anh đã lớn rồi. Anh không còn là cậu bé ngốc nghếch năm trước nữa. Lòng em cũng thay màu rồi. Em không còn ngạo khí nữa. Em chỉ còn rất nhiều xót xa. Mà em không muốn trao cho anh thêm cay đắng nữa. Như anh nói đó, cuộc đời vốn đã đéo có gì vui, sao em còn đối xử với anh như vậy, anh xin em!
Bờm của em...
Em đã mang tới cho anh cả những ngọt ngào, lẫn những buồn tủi. Em là bậc thềm đầu tiên cho anh trưởng thành. Em biết anh sẽ không bao giờ hết yêu em. Em biết dù em già đi, xấu hoắc, nhăn nheo, khó tính thì anh vẫn hôn em, ôm em, khóc cười với em. Và em biết ơn anh. Và như thế cũng quá đủ rồi.

Không được mít ướt nhé, em sẽ tét mông anh đấy!