jeudi 27 décembre 2012

give me some sunshine, give me some rain...

Ở đâu chẳng thế.

Margaux sắp đi xuống Albi rồi. Chiều qua ngồi bus chẳng nói gì với nhau, cho tới khi nó sắp xuống bến mới hỏi, ê, mi sẽ nhớ Paris ít nhiều chớ? Xe chạy qua Louvre, chạy dọc sông Seine, chạy ngang Notre Dame, chạy tới quartier latin,...Margaux nói, dĩ nhiên, chút chút vậy.

Margaux cầm hai bức tranh của mình đi. Có thể hai đứa sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa. Có thể trong studio của nó sẽ chẳng có dấu ấn nào của mình được nâng niu gìn giữ. Có thể mọi điều sẽ phai. Nhưng như bây giờ, như từ ngày đầu đến giờ, không phải đã rất tốt đẹp sao?

Mình cũng phải đi về. Dù ở đâu chẳng thế, như lời mợ CT nói, có nghĩa rằng ở đâu mà không loạn? Mình mơ thấy một tiệm sách cửa sơn màu lục nhạt, jazz lưng chừng, đèn vàng ấm nóng, người từng góc nhỏ lặng lẽ thưởng ngoạn.

Cho đến lúc nó phải thành sự thật thì mình mới cam lòng.





dimanche 16 décembre 2012

Cmelitetnn

Noel năm ngoái, có em cùng đi chơi. Lên đồi Montmartre uống vin chaud. Gặp trời mưa. Đèn vàng lạnh lẽo.
Đến nhà thờ đức Bà, đi bộ về phía Odéon, ngồi quán tường đỏ, nhâm nhi Mojito. Ai đó cô đơn giữa đêm khuya. Chị bảo em lục trong túi tìm xem có còn xu lẻ nào thì để lại cho người ta. Họ ngủ từ năm cũ sang năm mới. Họ không hạnh phúc và ấm áp như mình.

Một năm bay nhanh như tên.

Paris lại nháo nhào đón tết mới. Đường phố ngập tràn không khí sắm sanh, đoàn tụ. Chị vẫn mua nhiều đồ lắm, vẫn uống rượu, vẫn la cà. Nhưng chị một mình và nhớ em.

Lúc gần nhau, chị đã không yêu thương nhiều hơn. Để lúc xa nhau, mỗi khi tự trách mình lại khóc thay em.

Chị nhớ bờm quá. 

samedi 8 décembre 2012

arfncemsis

Khi ai đó gọi mi, nghĩa là họ đang cần đến mi.

Khi mi không mang một giá trị gì, tự nhiên sẽ không còn tiếng gọi.

Hãy nhắm mắt lại. Nghe bằng trái tim. Và để mọi kêu gào lắng xuống.

Yep!

dimanche 2 décembre 2012

0

Ta muốn về nhà.
Về nơi ta không còn cảm giác lạc loài vây bủa khủng khiếp rõ rệt như chốn này nữa.
Muốn gặp lại thương yêu, muốn được vỗ về, muốn thôi trách cứ bản thân mình khốn nạn.
Muốn gần gũi bố mẹ. Muốn chạy đua với mặt trời. Muốn mọi thứ dù đã muộn nhưng chưa phải là quá muộn. Muốn tay mình còn với được hơi ấm nhỏ nhoi từ gia đình.

Về đi, my my. Đến lúc rồi.
Mọi người đã đợi từ lâu quá rồi.

mercredi 14 novembre 2012

**

Ông trời ơi!
Chúa ơi!
Phật ơi!
Quỷ dữ ơi!
Mẹ của con ơi!

Con chỉ muốn nằm xuống một lát. Con chỉ muốn gục mặt mà khóc nấc lên. Tại sao con đi hoài đi mãi mà chỉ gặp gỡ được những điều, những người khiến con đau?
Hãy chỉ cho con, một nơi thật tối. Con muốn nằm xuống khóc một mình.

Mẹ ơi. 

samedi 10 novembre 2012

£

Trưa nay ngồi ăn với bốn thằng đần. Vì lỡ hứa trước đó, vì không muốn thất hứa mà lê xác đi. Một cuộc ăn uống khổ nhọc. Mình ngồi như một con đần, nghe những câu chuyện thối nhức.
Thấy cái gì đưa vào miệng cũng nhạt nhẽo. Muốn phắn thật nhanh.
Một thằng đần hỏi: chị My năm nay mấy chục rồi nhỉ? Hai tám rồi đúng không?
Mình nghe xong ừh một tiếng, vội vàng cắm mặt xuống tô bún.
Nếu nói thêm từ gì nữa thì chúng nó sẽ đồng thanh: chị lấy chồng đi chứ chờ gì nữa?
Đại loại thế.

Trả lời những câu hỏi dạng đó, cho phù hợp với tư tưởng của những thằng đần là một chuyện khó hơn lên trời. Chúng nó chỉ cần biết rằng, đến tuổi thì phải thế này, thế nọ. Quá tuổi rồi mà không thế này thế nọ thì chắc chắn có vấn đề.

Ngồi với những thằng đần, mình trở nên đần khôn tả. Cứng họng cho đến lúc ra về. Về đến nhà còn muốn ọe.

Nói chuyện với mẹ, bảo rằng con muốn làm việc một năm nữa cho đủ tiền sống trong một khoảng thời gian thất nghiệp rồi con sẽ bỏ việc ở đây. Con muốn vẽ. Con muốn trở thành họa sĩ chứ không thể nào cam lòng sống, lấy lương, tiêu pha qua ngày.

Mẹ ừ, tùy con.

Nói chuyện với cậu, tớ bảo tớ khâm phục cậu cứ vấp ngã rồi đứng dậy vấp ngã rồi đứng dậy. Cậu như con lật đật không yên. Đừng để cuộc đời mình trôi một dòng với những cuộc đời mà cậu khinh bỉ.

Đêm tối lọ mọ bóc tôm, thái thịt. Xào xào nấu nấu. Ngồi ăn một mình.

Bị nghiện những không gian lặng lẽ.

jeudi 8 novembre 2012

Yêu Hoa


Lần mò vào FB anh, xem đời sống vợ chồng có gì mới.
Chả có gì. Nghe đâu vất vả lắm anh mới cưới được cô nàng. Xinh, kiêu kỳ, trẻ. Người ta có hiểu anh không?

Em thì không. Nếu nhắm mắt lại và hồi tưởng, em chỉ cảm giác anh như một bức tường lạnh lẽo. Em không sám hối được, không có những kẽ hở cho em thì thầm.

Em chỉ thích mấy thằng bảnh chọe và ngu ngốc. Em không muốn đặt trái tim mình vào một người quá sâu sắc thông tuệ. Em không muốn bất công với anh =)))))) vì em cơ bản chỉ là một con ngu bảnh chọe. Nồi nào sẽ úp vung nấy.

FB để ava đầu tiên là hình ngày xưa em lấy làm ava. Anh cũng gọi Trần Dần là Trầng Zầng như cách em gọi. Anh cũng thích Barca như em thích Barca.

Lúc ngồi hút thuốc với anh trong xe, em đang nghĩ tới thằng khác và thấy ngộp thở khi phải bắt anh chịu đựng nhìn thấy em ở đó, nói những câu hời hợt. Em chưa bao giờ có tình cảm gì thấp hơn lòng mến mộ anh, vì trí tuệ anh và sự hóm hỉnh chết mẹ đi được ở anh. Em biết là anh biết em đần độn, em cám hấp nhưng anh không từ bỏ được dù chưa bao giờ được em đoái hoài như đoái hoài một thằng đàn ông. Và em dẫn anh đi ăn cháo canh. Anh nói chưa hề ăn món đó. Thương quá. Anh thiếu mẹ nó một phần tư tuổi thơ rồi còn đâu. Cháo ngày xưa nó khác với cháo chảnh bây giờ lắm. Nhưng anh cứ dẫn vợ đi ăn nhé, bằng ô tô í nhé. Và rồi có thể âm thầm nghĩ đến cái con đần đã từng đưa anh tới đó, ngồi ăn bạt mạng. Vì nó ko yêu anh nên nó ăn sợ đếch gì ai. nhỉ ;))

mercredi 7 novembre 2012

camus & etc.

Vừa làm việc vừa nghĩ thật nhiều. Nhiều đến mức đuổi theo không kịp, nhớ không kịp. Bàn tay ta muốn chạm vào sơn, đôi mắt ta muốn nheo lại trên nền toile loang lổ, tất cả đang thành hình...tất cả ơi ...đừng tan biến mất, hãy kiên nhẫn một chút nữa thôi...

Hôm nay là sinh nhật Camus, người nhớ Paris không? Paris nhớ người, hẳn nhiên và mãi mãi.

Ta cũng nhớ người như Sisyphe nhớ bi kịch vậy.

Chiều nay trời nặng như đeo đá, sớm muộn gì rồi cũng đổ mưa.

lundi 29 octobre 2012

My.

Ngày đầu tiên của tuổi mới, muốn hứa với lòng mình rằng:
. tiễn biệt những chuyện buồn phiền xưa cũ đi, mười năm gió bụi qua rồi. ông trời hay thượng đế cũng chẳng thể nào đày đọa ngươi được mãi. có gì vui mà đày đọa ngươi?
. chăm sóc bản thân tốt và nhiều hơn nữa: cả thể xác lẫn linh hồn. Ngươi cần tôn trọng và yêu thương bản thân hơn ai hết. Vì, không ai ngoài ngươi sống cho bản thân ngươi.

Vậy thôi, những điều khác hãy giữ âm thầm, bền bỉ. Ngươi làm được. Chắc chắn.

vendredi 26 octobre 2012

chào mừng 28 năm ngươi có mặt trên đời, nếm hạnh phúc ít ỏi và đắng cay rất nhiều

Nỗi buồn rất đẹp.
Cô độc cũng rất đẹp.
Phù phiếm cũng đẹp không kém gì.

Nhưng tôi vẫn sẽ hạnh phúc khi lìa bỏ cuộc sống này.
Để kiếp sau, nếu có, như lời Phật dặn dò, thì tôi sẽ làm một con bò mắt đen rười rượi đứng trên đồng xanh mênh mông ngắm mây bay. Quyết không làm người thêm một lần nữa.

samedi 20 octobre 2012

tuổi trẻ

Mẹ tôi khi còn trẻ, thường mê đọc kiếm hiệp. Tôi vẫn nhớ mỗi đêm nằm cạnh mẹ, tôi cũng đọc ké sách của mẹ, nhưng không đọc kịp. Mẹ lật trang quá nhanh, tôi chỉ vừa mới đọc được vài dòng thì đã sang trang khác rồi. Mẹ có một sự chăm chú lạ kì với những cuốn truyện kiểu đó. Tôi ít nhìn thấy đàn bà đọc sách, ở thời của mẹ. Sau này lớn lên, tôi vẫn nhớ rằng mẹ thích đọc truyện kiếm hiệp và tôi cũng có thời gian đâm đầu vào thứ văn chương nhảm nhí đó ( mẹ cũng biết nó nhảm). Nhưng giữa những thứ nhảm nhí mà mẹ đọc rồi tôi bị ảnh hưởng một cách âm thầm, thì có một thứ mẹ truyền lại cho tôi rất vô hình. Đó là niềm say mê đọc sách, khi người ta còn trẻ, và niềm say mê lên đường. Tôi dám chắc rất hiếm hoi có bà mẹ nào nói với con mình về Che Guevara. Mẹ tôi không dạy cho hai chị em về những điều lớn lao đó, nhưng ơn chúa là mẹ ít nhất cũng có hiểu biết để nói lại với chị em tôi rằng ai là Che và ông là người như thế nào. Về vấn đề này, bố tôi lại không bằng mẹ.

Chúng tôi không phải là một gia đình cách mạng, chúng tôi chỉ đơn giản là yêu những con người như Che. Tôi luôn biết ơn mẹ đã làm cho tuổi trẻ của tôi có hoài bão vì được biết đến thế giới rộng lớn hơn ngoài truyện cổ tích, ngoài những thứ đáng ra tôi nên học như là đan lát thêu thùa nấu ăn. Mẹ biết tôi tự xoay sở được trong cuộc sống. Nhưng mẹ không biết điều ảnh hưởng tôi sâu rộng hơn hết, không phải là những thứ gọi tên được dễ dàng, mà lại là những chuyện như thế này trở đi và trở lại trong cuộc đời tôi. Là người đàn ông mang đôi chân của gió luôn ngự trị trong cuộc sống của chị em tôi như một tượng đài bất tử. Dù chúng tôi không nói ra, dù điều đó đôi lúc bị phai nhạt rồi lại rực cháy.

Khi bắt đầu cuộc sống tự do và tự lập ở Paris, tôi luôn treo một bức ảnh của Che trong phòng. Một năm có đến chục lần chuyển nhà, nhưng đó là thứ tôi không bao giờ quên mang theo. Tôi có lần trò chuyện với ông chủ nhà về Che, ông ta cười, bảo rằng khi tôi lớn lên tôi sẽ thay đổi tư tưởng của mình. Quả vậy, thế giới dạy cho tôi nhiều chuyện buồn đau hơn để không được tin mãi vào những điều ảo tưởng. Bức ảnh đã bị mất mà tôi không chua xót gì. Nhưng tôi đọc tất cả khi nào có thể về Che, lần tìm trong thư viện của trường mọi thước phim về ông, sách viết về ông. Che thật sự là một nguồn cảm hứng lớn trong cuộc sống của tôi, để mà nói rằng thật xúc động và sâu lắng đến nỗi tôi chẳng dám bày tỏ ra. Vì những người xung quanh chỉ thấy đó là một thần tượng của giới trẻ, vì họ chỉ nghĩ rằng đó chẳng qua là biểu trưng của lý tưởng. Vì họ không biết đến cay đắng của ảo tưởng và cái đẹp đau đớn nhường nào khi ta sống và cần được cháy một lần cho sự sống. Tôi không thể đề nghị người trẻ hơn tôi nên biết đến Che. Họ ngại đọc, ngại sống. Và tôi cảm thấy buồn. Không trách.

Anh tặng cho tôi cuốn sách mà tôi đã từng nhìn thấy trong thư viện trường, của Pierre Kalfon viết về Che - huyền thoại thế kỷ. Tôi không biết anh có nhận thấy rằng, tôi được nhận và chia sẻ với những người cùng yêu mến Che, ít hoặc nhiều hơn tôi, lòng can đảm?

Tháng 10. Che mất trong rừng sâu Bolivia.
Tôi sinh tháng 10. 

vendredi 19 octobre 2012

he he & he.

Nếu tôi là một thằng đàn ông,
Tôi thề với em tôi sẽ không đần độn như chúng nó: chạy xun xoe khắp nơi để phán chẩn những lời chúc mừng cám hấp vô vị tới một lũ gái đần độn đang há mỏ chờ đợi như thể cả cuộc đời chúng chỉ nằm ườn ra đó và thèm khát được ban phát cho "một cái gì".
Nếu tôi là một thằng đàn ông, tôi sẽ cùng em vui chơi cuồng điên 364 ngày còn lại, để ngày hôm nay chúng mình mỗi đứa một xó, tránh xa thật xa cái vòng tròn rộng lớn kia với đủ loại người ngu xuẩn. Em sẽ mừng vui. Tôi cũng thế. Nếu chúng nó biết hôm nay thật sự là ngày mả mẹ gì. Nếu chúng nó biết đàn bà không thèm "nhờ ơn" một thế lực "lớn lao kinh khủng khiếp" nào đó mới được là đàn bà, và đàn bà Vịt Nơm hay đàn bà mọi rợ hay đàn bà trắng xanh đỏ đen gì đi nữa đều đáng được vinh danh muôn đời, chứ đéo gì lại chỉ có một ngày? Và nếu tôi là một thằng đàn ông, tôi thề với em rằng một tháng có ba ngày thiêng liêng máu đổ, tôi sẽ dịu dàng xoa lưng cho em, làm cái gối cho em trút giận, cảm ơn em mang lại sự sống cùng với muôn giống cái khác của trái đất thân yêu này. Uh, nếu là một thằng đàn ông, tôi sẽ tuyệt lắm. :D

Chiều thứ sáu ngọt ngào với vin rouge Baron de Lestac - Bordeaux.

jeudi 18 octobre 2012

c'est toujours pile ou face

Chiều nay đi về qua kiosque " Relay", thấy một bìa tạp chí âm nhạc để hình Neil Young. Không phải một tấm hình mới. Mình có vào, cầm nó lên và mỉm cười. Lật vài trang qua loa để tìm xem Neil Young ở đâu nhưng không thấy. Lật lại tấm bìa thì hay anh ta vừa ra mắt một cuốn hồi ký. Ồ, nếu mà không đắt quá thì sẽ mua!

Và giờ nhớ lại, mình ngồi nghe Neil Young. Một buổi chiều thứ năm, một ngày không đặc biệt. Neil có nụ cười giống M quá. Hay mình bị ám ảnh nặng nề đến vậy? Nếu được quay lại ngày xưa, mình muốn xóa bỏ cái thị hiếu âm nhạc ngu ngốc thời ấy của mình. Để cùng M nghe những bản nhạc như thế này, để yêu cái giọng tenor nam cao vút và đau đớn của Neil. Nhưng M chẳng bao giờ biết khi mình nghe nhạc, lại luôn nghĩ về M. Vừa cười vừa ứa nước mắt. Nếu không thể gặp lại nhau, em có nên tưởng tượng ra anh giờ này xấu và béo vãi lol, hôi hám và vợ bìu con ríu, chỉ còn biết lo tiền bạc và áo cơm? Rồi em sẽ gật gù: okay, mình xa nhau là chuẩn. Như vậy được không M?

Ồ, anh nên nghe bài này, nếu anh biết mình đã nợ nhau những thứ suốt đời không trả được, M à.


P/s: Aizz, chiều nay thèm uống rượu vang nóng, đã vác một chai ra quầy rồi mà cuối cùng lại thôi. Lễ cầu siêu sẽ được dời lại vào cuối tuần sau vậy.

Và đã nhận được quà sinh nhật sớm hơn dự kiến: the sound and the fury & the sun also rises. Quà của chính mình, tự mua  tự tặng với những nét chữ như giun bò :" Happy birthday, mymy!". Có đỡ buồn hơn không?


mardi 16 octobre 2012

Paris est une fête




Hôm nay mình nhớ Paris lắm. Dù đang hít thở trong lòng thành phố đây. Nhưng sao mà nhớ!

Muốn bắt tay bắt chân, ôm hôn thắm thiết cái ông nào dịch " Paris est une fête" của Hemingway quá. Lại còn dịch siêu đẳng thành " Hội hè miên man" chứ! Chao ôi, đỉnh cao! sư phụ!

Nhưng mớ tản văn ấy sẽ chẳng là gì với những ai chưa từng đến và ở lại Paris để sống và tiếc nhớ nó khôn khuây. Sẽ chẳng là gì nếu bạn không hề biết Paris của những thập niên đầu thế kỷ hai mươi: rực rỡ và đắm say như rượu vang đỏ. Họa sỹ, nhà văn, triết gia...lang thang nơi đây và để lại hơi ấm nồng nàn của họ cho Paris. Như Hemingway nói vậy "nếu bạn may mắn được sống ở Paris trong tuổi thanh xuân thì dù có đi đâu, trong suốt quãng đời còn lại, Paris vẫn ở trong bạn, bởi, Paris là một cuộc hội hè miên man...".

Mình thích những chiều đi bộ dọc phố Mouffetard, đi miên man đến tận bờ sông, chờ nắng tắt rồi về. Chỉ một mình thôi.

Và mình sẽ bị điên mất nếu cứ khóc trong thành phố này và nhớ nó như thể không bao giờ trở lại được nữa.

lundi 15 octobre 2012

Orlamn

Thật đáng tiếc: những người càng ra vẻ đoan trang tiết hạnh lại chính là bọn mèo mả gà đồng nhất. Úi cha. Cứ diễn đi! (Mỗi chị biết thôi, đừng lo ;)) ).

Mùa thu rất điệp. Mùa thu này chưa đi rừng phát nào. Mà chừng như mùa đông đã lẩn quất quanh đây. Sáng ni trời rớt xuống 12°c nhưng nắng ngập ngụa khắp phố. Và mình nên nhịn đi ỉa, nên ra ngoài quán ngồi một lát. Đời còn dài, ỉa lúc nào cũng được mà.

Chào nhé, tháng mười căm căm như cục tiết!

dimanche 14 octobre 2012

chủ nhật 14 tháng mười

Mỹ: tàu ngầm hạt nhân va chạm với tàu tuần dương.
Pháp: truy tố trợ lý thị trưởng quận 13 dính líu tới vụ rửa tiền buôn thuốc phiện Pháp Thụy Sĩ.
Anh: tranh của Richter đạt giá kỉ lục 26,4 triệu euros. Bức tranh này từng thuộc về tay guitar người Anh, Eric Clapton.

Gerhard Richter được đánh giá là Picasso của thế kỷ XXI. Một trong những gương mặt đương đại nổi nhất bây chừ. Hình như đang có triển lãm tại Pompidou. Ú là la!

Vịt Nơm: bọn trẻ con đang tự thủ dâm tinh thần vẽ bản đồ đất nước hình chữ S* xong rồi đòi chiếm luôn Bắc Kinh mới gớm!

Tôi đồ rằng, thời đại nào người trẻ cũng bất bình phẫn nộ như nhau.

Và tôi không phải là người duy nhất chán ngán cuộc sống này.

Mạc Ngôn chỉ là bút danh, và có nghĩa là " đéo thèm nói". ha ha

samedi 13 octobre 2012

les folles


Đêm qua đi xõa với con điên Lena. Hai con điên - như Botté vẫn gọi, cùng hai con điên người Ý nữa, mà một trong hai con đó, con xấu hơn tên là mặt trăng (Luna). Mình đã nói với nó không hề thích đám đông, không thích người lạ, không thích tiệc tùng. Nhưng mình đã hứa tháp tùng nó từ nửa tháng trước, và thế là đi. Trời lạnh. Đến Porte de la Villette thì đổ mưa. Con điên kia nhắn một cái tin trời đánh, kiểu nhí nhố " Oupss, tao bị lỡ tàu, muộn mất 15 phút nhé". Mình phải đứng co ro đợi hơn 20 phút. Đã bực đến mức muốn quay về. Mấy thằng rệp lượn là lượn lờ bên cạnh phát ớn. Chỉ mong con điên kia ló mặt ra để táng cho nó một phát vì cái tội trễ hẹn.

Nhưng mình đã không táng nó. Luôn luôn nó nở một nụ cười dễ thương không chịu được, làm cục tức của mình lặn xuống đáy, rồi bỏ qua.

Hộp đêm nằm trong công viên lớn, gần một cái kênh đào, có tên là My boat. Khi cả hội kéo vào, dân tình đang thưởng thức màn nhảy múa khiêu gợi của một em da đen. Em ấy béo và già, nhưng có vẻ sexy không cưỡng được. Từ cơ thể ú núc của em, từ những động tác gợi dục của em tỏa ra sức hấp dẫn hoang dại. Khán giả hò hét" húuuuuuuuu ouéééééééééé yahhhhhhhhhhh" điên loạn phía dưới. Và em da đen cởi dần mọi thứ trên người, một cách đầy nhục cảm. Mông em uốn éo. Mắt em lả lơi. Môi em dày nũng nịu. Mình tự hỏi bao nhiêu gã đàn ông ngồi đây đang cương cứng? Uizzza.

Bốn con điên chạy vào một cái bàn trong góc tối. Lena lấy máy ảnh ra tác nghiệp. Mình cũng xí xớn chụp chụp choẹt choẹt. Dưới sân khấu có mấy anh chàng quỳ xuống, rướn người, hướng cái máy ảnh lên trên và bấm lia lịa. Trông họ thật đáng yêu.

Mình uống bia và Lena uống rượu đỏ. Nhiều cô gái khác lên diễn trò tụt quần áo tiếp theo. Jazz nóng bỏng. Ánh đèn xanh lục, tím hồng, đỏ rực thay nhau cuốn lấy thân thể các cô. Cũng là một trò đó, nhưng với kịch bản khác nhau, phục trang khác nhau, người diễn khác nhau cho nên khán giả luôn luôn phấn khích. Cả phụ nữ lẫn đàn ông đều không ngừng gào rú.

Sau đó là một ban nhạc tồi tệ. Thằng da đen hát như ngọng. Nó chơi guitar kiêm vocalist. Mình nói muốn hút thuốc và hai đứa té ra ngoài. Đêm rất lạnh. Con điên Lena chơi một quả váy họa tiết xanh đỏ tím vàng không đỡ được, cộng với một áo len đen mỏng manh, cộng với một đôi bottes trệt cũ kĩ loại đi đường. Không thể nói nó có gout ăn mặc được, dù thẩm mỹ của nó thật ra rất tốt. Ảnh nó chụp rất đẹp. Rồi một thằng cao to lắm râu tới bắt chuyện, hóa ra nó quen Lena. Nó là đứa mời cả lũ đến, nó đang tán Lena. Con điên kia có vẻ không thích thú gì, lát sau mình cũng phụ họa nói " thằng này nhìn đểu đểu!". Nói vậy nhưng vẫn hồn nhiên uống cốc bia thứ hai do thằng kia mang đến mời.

Lúc quay vào thì ban nhạc cà chớn kia đã xong nhiệm vụ. Các em gái lại nhảy lên sân khấu và tiếp tục trình diễn màn từ từ cởi. Bây giờ là một em da trắng, vú rất nhỏ, hông thì to và chân không thon tí nào. Nhưng em diễn thật là pro, có những động tác em làm nóng bỏng quá thể. Câu chuyện của em là nướng bánh pizza. Em nhào bột xong đó dùng mông để tán cái cục bột đó dẹt ra. Sau đó em hất cái đít lên rồi phủi phủi đám bột dính trên đó. Chao ôi, yêu chết đi được. Xong rồi em bắt đầu làm bộ nóng nực quá và em có lí do để cởi. Mà không hiểu tại sao các cô gái đều đeo găng tay! Đến cái đoạn các cô dùng răng để cởi từ từ cái găng chết tiệt ra là đám khán giả lại rên rỉ lên đầy kích động. Rồi cái bánh của em cũng chín, đồ em cũng cởi gần hết trừ cái quần chíp và hai cái miếng dán trên núm vú em. Em hồn nhiên bước chân sáo mang pizza xuống gần khán giả, nhét vào mồm một anh chàng ngồi  hàng ghế đầu. Anh ta giả đò cắn một miếng. Em quay sang một anh khác rồi ưỡn ẹo dí cái bánh vào mặt anh ta. Anh này cắn thật lực một miếng rồi nhai ngấu nghiến. Tưởng như đang nhai thịt em.

Mình kêu buồn tè và rủ Lena tìm chỗ. Hai đứa theo một cái cầu thang xoắn ốc đi xuống. Bên dưới có một lão da đen ngồi gác. Chờ một lúc mới đến lượt giải quyết. Các mẹ xuống đây đánh đấm tô trát lại trong một không gian tối tăm và nhớp nháp nhưng yên ắng vô cùng. Không ai nói chuyện với ai. Một bà trung niên tóc tomboy có vẻ như les nặng nhìn mình mỉm cười mấy lần. Một em tóc chấm vai mái ngố lật tung bộ trang điểm của em và tô son đến thâm cả môi. Mình giải quyết xong, ra rửa tay cho có vẻ sạch đẹp lịch sự xong rồi té. Nước lạnh muốn chết.

Sau đó lên sân thượng hút thuốc. Bọn người đi lên đi xuống đều có vẻ ngà ngà hết. Phía trên có một phòng triển lãm ảnh. Toàn ảnh đen trắng xấu vãi đái. Chụp mặt người và đường phố, ko có gì nổi bật lắm. Có chó nó mua, mình nghĩ. Ngoài sân từng tốp đứng chuyện phiếm và đốt thuốc như trĩ. Các em xông xênh váy áo. Mình rét thấy mồ. Đang đứng ngơ ngơ thì con điên Lena hiện ra. Nó bảo " ơ, tao ko ngờ gặp mày ở đây". Xong mình cuốn cho nó một điếu vì nó ko biết cuốn mà lấy ra đến một vốc thuốc sợi trong gói của mình. Và vì nó hút rất lâu nên mình phải cuốn thêm một điếu để đứng hút với nó cho vui.

Khi hai đứa trở lại bàn thì Luna với con điên còn lại đang ngồi nhâm nhi. Một con mẹ MC ra nói nhăng cuội gì đó. Rồi một em khác lại bắt đầu màn diễn mới tiếp theo : cởi đồ từ từ trong tiếng nhạc đầy nhục cảm. Khi em ấy lôi một chai Jack Daniel từ trong váy ra và ngửa cổ tu mình cứ nghĩ em nó hoành thật. Có lẽ nào em ấy vừa là diễn cho máu lửa, vừa cần tí điên loạn nên chơi luôn whisky kiểu đó ko nhỉ? Rồi em tưới rượu lên ngực em. Rồi em ngậm cái cổ chai bằng nhiều tư thế. Em như một cô gái zigan hoang dại và cô đơn và khát cồn. Khi em kết thúc phần biểu diễn với chai rượu thì con mẹ MC thần kinh chạy ra ngửa cổ há mỏ, ý là xin mày nhỏ nốt chỗ rượu kia vào dạ dày tao đi. Đến buồn nôn với con mẹ này.

Rồi nhạc cũng giật giật cà tưng lên báo hiệu giờ của xõa bắt đầu. Một thằng đen mặc áo da nhảy dậm dật giữa sàn, mắt lim dim. Một em trắng mặc chiếc áo hoa hở rún và hở nách lắc lắc cái bộ ngực không lấy gì làm hãnh diện với thiên hạ. Nhưng em đéo care, em cứ nhảy vì nhạc đã nổi rồi. Một đôi dính nhau như giun gần bàn của mấy đứa. Cô ả giở đủ mọi trò sexy lôi kéo thằng cha. Nhưng thằng này có vẻ hời hợt một chút, mọi động tác nó đáp lại đều có vẻ miễn cưỡng. Nhưng rồi nó cũng úp mẹt vào ngực con đó và hai đứa uốn éo uốn éo như giun suốt cả tiếng đồng hồ.

Luna tự nhiên kiếm được một thằng ất ơ nào đó và chạy theo thằng đó ra ngoài hút thuốc. Còn ba đứa ngồi trơ trọi. Mình nói ba mươi phút nữa tao về đó Lena điên, mi có về không? Hết tàu thì chết cha mi. Con Lena có vẻ tiếc nuối tợn, dùng dà dùng dằng. Nó vẫn chưa nhảy nhót gì, nó cũng chưa say tí gì. Mình ngồi rốn thêm tí nữa cho nốt đêm và cho nó đỡ bơ vơ. Trên sân khấu cô nàng DJ tóc cột một bên bắt đầu đeo phôn và lắc lắc. Lena theo mình ra đến cửa.

Đêm lặng im và lạnh lẽo. Và tiếng gót giày lọc cọc trên mặt đường lát đá nghe buồn biết bao.

Metro chuyến gần cuối.

Ngủ chập chờn.

Mình không bao giờ ưa thích những cuộc vui.

mercredi 10 octobre 2012

cậu nói " giá mà chết đi được một lúc". Tớ đồng ý, tớ cũng thèm như vậy quá

Có điều gì không đúng giữa tôi và chung quanh?
Tôi giữ những sợi dây liên kết đó bằng nghĩa vụ, mà, nhiều lúc tôi muốn quăng mẹ nó đi. Mọi thứ đều chùng chình, đều ơ hờ. Đều đau đớn vì ơ hờ sống. Tôi biết mình không có cách suy nghĩ của những người tôi gắn bó, tôi ruột thịt. Nhiều lần, tôi âm thầm muốn bỏ cuộc sống này. Làm một cuộc sống mới, đơn độc nhưng hạnh phúc hơn. Vì có lẽ, đến một lúc nào đó, tôi không thể thỏa hiệp thêm nữa. Những giới hạn bị đẩy lùi đến bao nhiêu cũng không thể là vô tận. Tôi, hoặc là sẽ chết vì phải diễn mãi một con người cam chịu. Hoặc là tung hê tất cả.

Người đàn ông mặc đồ đen, tay phải cầm ô. Trời không mưa.
Ông già đeo ba lô xanh nước biển. Ba lô bạc phếch.
Xe cam nhông đậu trước cửa parking. Một bữa trưa đang nhộn nhạo trong bếp. Cantine sẽ chật kín người. Sẽ chật kín những câu chuyện hàng ngày.
VOV ca ngợi hết sức thủ đô yêu quý của chúng ta bằng la liệt những ngôn từ sáo rỗng. Ớn thấy mẹ.
RFI đưa tin dân nước này bạo loạn, dân nước kia không chịu chính sách thắt lưng buộc bụng, ông này bà nọ tới thăm chính thức quốc gia khỉ ho cò gáy nào đó. Thế giới sôi nổi ghê ta.
Tôi lia mẩu thuốc lá một cách điệu đà. Y như cách người ta liệng một viên sỏi lên mặt hồ. Mẩu thuốc đậu xuống đất không một tiếng vang, không lật bà lật bật. Chiều nay hoặc ngày mai, nó sẽ theo nước trôi đi.

Thật buồn cười khi những điều tôi muốn từ bố mẹ lại chẳng bao giờ đến, và những điều tôi căm ghét họ lại luôn dành cho tôi. Ví như, họ nói cảm ơn con, mỗi một khi tôi làm chuyện gì đó tử tế ( có cả những chuyện không chủ ý). Hay họ nói bố mẹ tự hào về con. Nghe những điều như vậy, tôi luôn thấy chán ngán, thấy muốn khóc, thấy mình là một đứa khốn nạn. Nhưng tôi tha thứ cho họ, tha thứ cho sự ngây ngô trong cách mà họ sống và nhìn nhận cuộc sống. Họ có bao giờ hiểu được tôi nghĩ gì đâu.

Mẹ, chúc mừng sinh nhật mẹ. Con không chúc mẹ trường thọ, cũng chẳng chúc mẹ trẻ lâu. Mẹ biết đấy, tuổi già là tuổi già. Không có gì cưỡng lại được. Đôi lúc con trách móc âm thầm chuyện này và chuyện kia, nhưng rồi có để làm gì. Cầu mong mẹ khỏe mạnh. Con chỉ cầu mong vậy thôi.

lundi 8 octobre 2012

uh thì mưa ngoài kia. Ta nhớ "Áo bông ai ướt/ Khăn đầu ai khô"

trời mưa. ( tôi đang hát điệp khúc à? )

đi gửi một lá thư xa xôi. quà sinh nhật chắc chắn là muộn mất rồi. thôi thì, muộn cũng được, hãy để dành niềm vui tuổi mới đến khi nào anh nhận ra em...

trời mưa. ( tôi phải rên điệp khúc mưa nắng suốt cả tháng này sao?)

làm gì bây giờ?

đang có mấy người dõi theo tôi. ước gì họ dõi theo âm thầm. ước gì họ đừng đặt tôi vào cái thế biết rõ mười mươi có người dõi theo mình. sẽ ko tự nhiên nữa. tôi sẽ phải tránh né nhiều chuyện, sẽ phải cố viết sao cho thỏa mãn người khác, chứ không được tự do chửi bới, tự do cảm thán, tự do trò chuyện với chính bản thân. hơi có tí chán chường.

trời mưa. ( lạy hồn!)

Bọn trẻ vẫn nô đùa dưới sân bất chấp trời mưa. bất chấp tôi ghét tiếng động. bất chấp có người như tôi, giây phút này cần ngả lưng xuống. Đi quanh quanh thấy thiên hạ nói chuyện yêu đương, cưới xin, con cái, vận mệnh dân tộc, lòng tự trọng, thế hệ lạc loài blah blah...Tôi chẳng biết nên nói chuyện gì, khi mà không chuyện gì trong số những chuyện đó ăn nhập với cuộc đời tôi. Thiên thần hỏi vì sao yêu quái cô đơn. Hỏi ngớ ngẩn. Biết được thì nói làm chó gì nữa, he he.

Có nên đọc nốt Nhảy Nhảy Nhảy không?

dimanche 7 octobre 2012

shak

18h.

về nhà.

theo thói quen, lât máy lên, mở chrome, gõ "f". Một đống người online, một đống người vừa cập nhật chuyện hằng ngày. Có dăm câu thơ, và một cái note. Lâu lắm mới xuất hiện note. Cô ả đang chán đời,  lại nói những câu tuyệt vọng về loài người. Cô ả long đong lận đận. Đến khổ. Không buồn chia sẻ với mình một câu. Cô ả lạnh lùng out nick.

Đốt một điếu vogue bạc hà. Dù hứa với anh sẽ bỏ dần thuốc, ừm, em có thể làm được lắm nhưng bây giờ có lẽ chưa thấy sợ sệt cho sức khỏe của mình. Vẫn gầy đi, rộc rạc héo úa. Chỉ vì anh không ở đây, em cũng chẳng thiết xinh đẹp tươi tắn làm gì.

Định bụng chiều rán cá với nấu canh bí đỏ ăn một bữa cho tử tế, mà lỡ ăn trưa hơi quá đà. Chắc có lẽ làm ly cà phê + quả táo rồi đi ngủ sớm. Mai là một tuần mới. Còn bao nhiêu việc bỏ dở của tuần trước.

Thế là xong một chủ nhật. Nhạt phèo.

Chúa nhật

Một ngày thư thái và êm ả.
Lại vẫn không biết nên gọi tiết trời này là thu hay đông? Nắng đẹp quá. Phố thưa người quá. Hôm nay là chúa nhật. Nhà thờ ở đây ít người đi lễ. Nhà thờ dành cho khách tham quan trầm trồ và chụp ảnh lưu niệm là chủ yếu. Nhà thờ góp phần cho ngành du lịch phát triển rực rỡ ở cái xứ xở lãng mạn này.

Dù sao thì trời hẵng còn quá đẹp để gọi là mùa đông. Nhưng chẳng biết làm gì cho hết ngày chúa nhật. Đi chơi? Mang sách ra quán cà phê ngồi nướng một buổi chiều? Nghe hấp dẫn đấy. Lên quảng trường contrescarpe ngày xưa mấy tay văn sĩ như Hemingway hay ngồi uống rượu và viết lách đi.

Đi cho đến chiều tối, mặt trời đỏ úa hẵng về. Về nấu cơm, có cá mua chiều qua mang ra rán. Pha bát nước chấm. Nấu thêm một bát canh bí đỏ. Vậy là xong ngày chúa nhật. He! 

jeudi 4 octobre 2012

mùa đông

Mùa đông.
Lũ trẻ con đang chơi đùa dưới sân.
Nắng rất đẹp. Hanh và buồn. Như để bù đắp cho một buổi sáng mưa lạnh. Mưa không thành tiếng.

Hôm qua thì nhớ canh khổ qua. Nhớ đến mức chảy nước mắt.
Hôm nay lại thèm một đĩa nhút xào thật cay.

Ai đó nói mình trở về đi thôi. Về nhà, sẽ được sống mùa đông của quê hương.

Như ngày xưa, chiều đông nằm ngủ mê mệt. Tiếng kẻng từ xa vọng lại nghe u uất vô chừng. Mưa rơi trên mái nhà nâu lạnh lẽo. Chiều tím tái, chiều đông rét mướt, chiều mong ngóng mẹ về nhà. Mà có thật là mong ngóng không nhỉ? Lúc còn bé ấy...Mọi âm thanh và màu sắc mình không cố tình lưu giữ lại sống thật lâu bền.

Nhớ đường về nhà hun hút, thật cách xa phố thị rộn ràng. Đạp xe, đi đi về về, mùa đông áo xống rềnh ràng, gió mưa cuồng loạn. Cũng có nhiều lần khóc trong mưa như con điên. Khóc xong về vùi mặt trong chăn ấm, ngủ một giấc mê man. Tuổi thơ ngờ nghệch.

Giờ vẫn ngờ nghệch.

Đến chết vẫn ngờ nghệch.

mercredi 5 septembre 2012

Mùa thu trên cánh đồng lúa mì

Đỏ rực.
Vun vút.
Chiều đổi màu trên những rặng núi xa xăm. Tím.
Tôi bơ vơ đến khi nào mới thỏa?

mercredi 22 août 2012

Pirate, oh my pirate!

please,

stay with me
in this cruel world
i can bear all this damn things
but your inexistence.

please,

meet me in my dreams
and see me with your tearing eyes
through my soul.

You've ruined me,
and yourself.

lundi 6 août 2012

T.L

Tôi không yêu anh nhiều hơn lòng tự trọng của tôi, nhiều hơn sự nghiệp của tôi, nhiều hơn tự do của tôi, nhiều hơn bản thân tôi. Nhưng tôi yêu anh bằng với tất cả những điều đó. Vậy, anh vẫn nghĩ rằng chưa đủ? Anh vẫn không thấy giá trị của mình trong cuộc đời tôi sao?


jeudi 2 août 2012

F.T.A

Tôi quá sợ đàn bà rồi.
Sợ lắm.
Ở đàn ông vốn chẳng có nhiều thằng nghĩa khí, thì tại sao phải trông đợi nghĩa khí ở một con đàn bà? Điều đó là không thể. Đàn bà vốn là loại óc ngắn. Cứ cho rằng dăm ba đứa sẽ được óc dài đi, nhưng nghĩa khí không phải là điều chúng có khả năng sở hữu. Hoàn toàn không.
Sợ lắm rồi. Sợ cực kỳ. Mặt trái và mặt phải lật lọng hôm nay hôm mai để làm gì, nhỉ? Vì cái gì, nhỉ? Nghĩ mãi không ra được vì sao, giống đàn bà có quyền hành xử như vậy. ha ha. Ngươi thấy ngươi sai lầm chưa? Thấy đau chưa? Thấy chán ghét cực độ chưa? Đàn bà đấy, sao ngươi dám tin nó? Cơ sở gì mà tin nó? Bao bọc nó, che chở nó, bảo vệ nó, chỉ dạy nó, mở mang nó? Cơ sở gì vậy?
Ngươi không muốn làm nhục người khác, ngươi gắng nhẫn nhịn, ngươi chờ đợi một sự thấu hiểu căn bản? Sao ngươi không hiểu điều căn bản hơn thế: đàn bà làm gì có nghĩa khí?
Bây giờ thì nhớ đi, nhớ kỹ hơn bất cứ điều gì khác trên đời: đừng tin lời chúng nói, đừng vội vàng cảm động trước chúng, đừng để chúng bước vào cuộc sống của ngươi. Tuyệt đối. Đừng!

Ngày hôm nay ngươi đã thấy gì, một cuộc phản bội ư. Thêm một cuộc phản bội ư. Ngươi trách ai được nữa, khi chính ngươi mới là người chọn lựa, người cho phép, người dám hi sinh vì người khác?  Để ngươi nhận lại là kết cục như vậy có đắng lòng không?

Ngươi cười đi. Chuyện thật nhạt. Những chuyện đàn bà muôn đời làm điều ngu ngốc với nhau. Những chuyện không tưởng, nằm mơ ngươi cũng không tưởng được. =)))))))

Im lặng của ngươi, hãy trình diễn nó đi, như một món quà cuối cùng cho loại đàn bà không bao giờ được tha thứ đó: sự khinh bỉ.

dimanche 29 juillet 2012

suite.

Thomas Mann.
Schopenhauer.
Jack Kerouac.

Từ h cho đến cuối mùa thu.

jeudi 26 juillet 2012

PNM

why do you come always in my dreams??????????????
why do you make me cry so much??????????????????
why don't you let me forget the past????????????????

aaaaaaaaaaaaaa.aaaaaaaaaaaaaaaa.aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

lundi 2 juillet 2012

not to trust, but to know.

Không tin ai được.
Không thể đặt niềm tin vào bất cứ ai ngoài bản thân mình.
Nên hiểu thôi, hiểu họ và lường trước những khúc quanh. Như lúc này đây.

Ôi những nụ cười. Những lời hứa hẹn. Những mơ hồ hão mộng. há há

Ta hứa với lòng mình, đây là lần cuối cùng.


vendredi 22 juin 2012

23.juin.12

Bắt đầu một tháng không ăn thịt, không uống rượu, không cho phép bản thân nghĩ bậy.
Mình thấy okay hơn rất nhiều, như chẳng có gì xảy ra. Như mọi chuyện xấu đã xảy ra chỉ có thể nằm lại đó, không chạm được mình của hiện tại và của ngày mai.
Haaaaaaaaaaaa I'm soooo zen now. And I'm sure that nobody can hurt me without my permission. 

mercredi 20 juin 2012

tình yêu kia, ai nói, bằng mi cay...

Có những mối tình, ta tự hỏi trăm lần vì sao ta vướng lại đó?
Có những mối tình, ta bị xua bỏ.
Có những mối tình, ta ngỡ chết lặng rồi, vẫn còn âm thầm sống để đôi khi bừng dậy trong giấc mơ. Khiến ta khóc ngọt ngào từ trong đó khóc ra.
Có những mối tình, nhưng những vết dao cứa, cuộc sống có chao đảo bao nhiêu ta chỉ cần biết người ở đó đang hạnh phúc và ta ở đây bơ vơ. Là đủ. Không được phụ rẫy cuộc đời chỉ vì ta một mình chống chọi một mình yêu thương.

Biết làm sao khi ta không thể gặp được một người đàn ông dũng cảm. Người dám nói với ta thành thật và giản đơn, "em à, anh hết yêu rồi". Tại sao phải là ta, tự biết và tự xót khi người im lặng phản bội? Ta van lơn trăm ngàn lần điều đó đừng xảy ra nữa, vì ta sợ hơn mọi thứ trong đời là cảnh tượng bị đâm sau lưng. Chừng ấy vết thương vẫn không đủ để được gặp một người dũng cảm hơn sao?

Không ai muốn nhận sai, dù ai cũng có thể nói lời xin lỗi.

Ta nói, được rồi, vậy đi.

mardi 19 juin 2012

okay,

Đã nhiều lần bị phản bội. Thêm một lần nữa, cũng chẳng sao.
Ta đã ngốc nghếch quá mà. Dám tin vào tấm lòng của một con người ha ha ha ha =)))))))))))

mardi 12 juin 2012

ngớ ngẩn

Tất cả mọi điều cảm nhận được từ cuộc sống này, là hệ quả của một quá trình học hỏi và ngẫm nghĩ. Và mọi thứ thay đổi vô chừng, luôn luôn.
Đôi khi cảm xúc không bắt kịp với sự thay đổi, khiến ta hờn ghen và trách móc. Ta giận dỗi và hoài nghi. Và ta đã từ yêu thích thành ghét bỏ.
Sau cùng, ta tự hỏi, vậy là người thay đổi hay vì ta không sớm nhận ra đó mới là bản chất của người? Ta có một nỗi tuyệt vọng âm ỉ về chung quanh. Dầu diễn giải thế nào, cố gắng chấp nhận ra sao, ta vẫn không thoát được cảm giác đó.
Ta không thích người bắt chước ta, bởi vì ta không thích bắt chước thiên hạ. Cái gì là của ta, cái gì là của người vốn không thể bứt rời đi được và đắp lên nhau được. Ta biết, người cố gắng làm màu. Chuyện đó không ăn thua gì cả, vì rốt cục người vẫn là người. Mọi lời nói người thốt ra bây giờ không hề có chút ý nghĩa lẫn cá tính nào. Đó là lời nói vay mượn, kiến thức vay mượn, là giả đò trăm phần nghìn, là vui sướng và đau khổ không thật tâm. Dù người có mua vạn quyển sách, xem triệu bộ phim cũng vậy thôi. Đừng cố gắng đắp điếm lên mình thứ mà mình vốn không đam mê. Hư ảo lắm. Ta im lặng nghĩa là ta không đồng tình với cách người cư xử. Học theo là một chuyện vô cùng mệt mỏi. Bây giờ có lẽ người còn chưa nhận ra điều đó. Vẫn còn xúng xính ăn diện cho hơn chị hơn em, vẫn còn thích gây chú ý bằng những trò thể hiện đẳng cấp, vẫn giả vờ chĩa mũi vào quyển sách này bộ phim nọ, vẫn còn cố bứt mình ra khỏi những nghèo đói ngày xưa. Trẻ con. Nhưng ta không nghĩ khi lớn bằng tuổi ta, người có thể hiểu cuộc sống này, hơn tất cả là sự hiểu biết và sẻ chia. Ta chẳng có cơ sở gì để tin, một đứa hiếu thắng và kiêu ngạo, hời hợt và giả tạo, một ngày lại biết rằng mình đã sai khi chọn những thứ vốn không thuộc về mình để tiêu tốn cuộc đời.

Nói vầy thôi.
Ta nên im lặng thì hơn.

vendredi 8 juin 2012

A warm afternoon in the middle of June, and you didn't know that I'd fallen for you

Một vạn lần, một triệu lần, một tỷ tỷ lần...tôi tự hỏi vì sao tôi đã yêu anh đến như vậy?
Không phải chỉ tháng sáu, mà tháng nào trời cũng có lúc đổ mưa. Nhưng không chỉ khi trời mưa, mà trong cả cơn mơ, tôi cũng không ngừng hỏi vì sao lại như thế?
Tôi nhớ những ngày cơ cực, chúng ta đã quá đỗi hạnh phúc. Chúng ta muốn quên biết bao nhiêu nỗi lo cơm áo gạo tiền, nên chúng ta không còn thời gian để phụ bạc nhau. Yêu và yêu ngọt ngào như vậy, tôi vẫn còn nỗi ngọt ngào ấy trong tim. Vẫn còn ấm lắm. Còn nhức nhối vô cùng.
Sự thật là gì nhỉ? Anh cần tôi khi anh cần một thứ mà bản thân không có được. Đôi khi là bàn tay tôi, khối óc tôi, sự hiểu biết của tôi. Và đôi khi, là niềm an ủi khi anh thấy đơn độc. Tôi có đang huyễn tưởng không?
Và đôi khi, tôi ước gì anh hiểu được ước vọng nhỏ nhoi của tôi, hiểu một chút chút vậy thôi. Rằng tôi muốn nâng anh lên biết bao, tới những điều không thể sở hữu được nhưng đẹp đẽ vô chừng. Rằng giữa chúng ta, hãy tạm dẹp đi những điều vụn vặn, những ve vuốt tầm thường, những so đo và toan tính mai kia. Rằng, hơn cả mặt trời, hơn cả biển - tôi yêu anh nhiều hơn thế, đau đớn hơn thế.

Anh vẫn chẳng khác gì.

Vẫn nhận rằng đã từng yêu tôi.

Vẫn trang hoàng bản thân lấp lánh. Vẫn lo sợ phập phồng cho ngày mai ngày kia. Vẫn đắn đo này nọ. Vẫn rỗng tuếch.

Tôi đã chẳng mang được gì vào đời sống của anh. Nhưng sao tôi cảm thấy đã mất mát nhiều đến thế?

Sao tôi vẫn nửa khóc nửa cười khi nhìn thấy mưa? Khi tôi một mình dưới mưa? Khi ngày xưa, chúng mình nghèo đến thế và yêu nhau đến thế?


mercredi 6 juin 2012

Cậu.

Tớ rất nhớ cậu.
Khi hôm qua tớ đọc truyện Kiều, tớ thấy tên cậu trong đó.
Dạo này cậu có vẻ không ổn, và cũng không muốn nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra.
Cậu có nhiều bạn bè xung quanh, còn tớ thì ở xa.
Tớ chẳng giúp được gì, đến một lời hỏi thăm cũng không thể.

Tớ nhớ cậu. Chuyện này thì tớ không ngăn mình được.
Và tớ biết tên cậu rất đẹp, tấm lòng cậu cũng rất đẹp. Cậu dũng cảm, cậu là cô bé ngạo nghễ.

jeudi 31 mai 2012

books

Ulysses - James Joyce
Atlas shrugged - Ayn Rand
Brave new world - Aldous Huxley
Never let me go - Kazuo Ishiguro

You must finish all before the end of summer.

mercredi 9 mai 2012

~~

Ngày xưa em nghĩ, cuộc sống quan trọng nhất là lòng dũng cảm.
Em không biết vì sao lại cho rằng như thế.
Bây giờ em đã thấy, ai ai cũng đớn hèn. Chúng ta đã sống rất hèn. Và mãi mãi hèn.
Nhìn những mặt người giả tạo, những nụ cười cố nặn ra méo mó, nghe những câu chuyện đơm đặt xấu xa, nói những điều ngu ngốc vô cùng...em thấy buồn không chịu nổi.
Muốn hét lên rằng em căm hận cuộc sống như thế. Nhưng em chỉ biết lặng im. Không nói năng gì là cách em chịu đựng và đối chọi lại tất cả bây giờ.
Anh biết không, đôi lúc em đã cảm thấy mình không phải. Không phải trong cách biểu đạt tình cảm với anh. Không thành thật. Không thừa nhận ai đó, dù  rõ ràng họ chiếm một chỗ trong tim mình, cũng là phản bội. Nhưng cả khi em có nói ra, liệu rằng anh hiểu được sao?

Ngày đã qua đi quá nhiều rồi. Sao mọi việc vẫn chỉ như chưa bắt đầu vậy anh? Sao chúng ta vẫn sống mòn mỏi bạc nhược? Có điều gì phía trước đâu? Có gì mà anh sợ, mà em sợ? Mà hi vọng mơ hồ? Mà khi ta không dám dấn thân lại mơ đạt tới?

Nói với em đi.
Cuộc sống này cứ như vậy thì sao mà đáng sống?

jeudi 19 avril 2012

come as you are...

Năm đó tôi chưa tròn 20 tuổi.
Tôi có một người yêu, như ly rượu đầu đời cháy bỏng tâm can. Mãi mãi không quên được cảm giác đó.
Thật sự là không thể quên.
Tất nhiên, những lúc yêu người khác thì mối tình cũ phải chịu lùi xuống, hay đúng hơn là tôi chạy xa nó ra. Nhưng nó chẳng bao giờ quá tầm tay với. Bất kể khi nào cần được an ủi vỗ về, tôi chỉ cần quơ tay thật nhẹ, mọi thứ lại sống động rực rỡ. Là cái vẻ rực rỡ của tuổi mười bảy, của cái thời chúng tôi chưa hề biết đến mùi bi kịch. Chỉ sau cuộc tình đó, tôi mới tập quen soạn trước bi kịch cho mình, đắm đuối vì bi kịch. Nghiện bi kịch.

Cậu ấy thích Nirvana.
Cậu ấy nói mơ hồ về một cái chết năm 27 tuổi, như anh chàng Kurt Cobain. Cậu ấy nói để dọa tôi. Không ai ở tuổi 17 lại ấn định trước cho mình cái chết của mười năm sau cả. Và người ta càng không muốn chết khi người ta đang yêu. Vì thế tôi chẳng sợ. Nếu một lúc nào đó cậu ấy vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống này, tôi cũng chắc chắn rằng không phải đó là ý nguyện của cậu ấy: muốn cướp đoạt quyền sinh sát từ thượng đế. Cậu ấy không bao giờ là loại người khinh miệt cuộc sống, càng không phải loại tài hoa kiệt xuất. Cậu ấy bình thường, đôi lúc hay nói quá lên, đôi lúc cũng lừa dối, đôi lúc quên tôi, nhưng chưa bao giờ để tôi quên mất cậu ấy.

Nhưng tôi nhớ hay tôi quên, thì có để làm gì?
Chúng tôi đều đã đi qua tuổi 27.

Chuyện này bắt đầu khi tôi chưa đến tuổi 20. Không liên quan đến tình yêu. Chỉ là một lần trong đời tôi từng trải qua sự kiện đó, hiện giờ tôi lại nhớ. Vì tôi nhớ đến bài hát come as you are của nirvana nên tôi viện dẫn bằng tình yêu của mình.

Đó là công việc thứ ba hoặc thứ tư mà tôi kiếm được trong một năm đầu ở Paris. Cũng có thể là việc đầu tiên, tôi không chắc nữa. 10 năm rồi.

Ai đó giới thiệu cho tôi, không nhớ nổi là ai nữa. Một tuần hai hoặc ba ngày, tôi đến chăm sóc một bà già. Bà đã gần hoặc hơn 90 tuổi, tôi sắp sửa 20.

Tôi nhớ là căn hộ nằm trên một tầng rất rất cao của một tòa nhà ở quận 13. Nhưng tôi không nhớ nữa nó là tòa nhà nào. Giờ tôi cũng ở quận 13, có thể tôi lại đang ở chính tòa nhà đó.

Tôi quên quá nhiều thứ.

Người thuê tôi đến là con trai bà cụ. Năm đó bác cũng tầm 70 tuổi rồi: hom hem, lặng lẽ như một cái cây khô giữa mùa đông. Bác dặn tôi những việc cần làm: chuyện trò với bà, bóp chân tay cho bà, rửa ráy cho bà, cuối chiều đưa bà đi dạo.

Tôi chưa bao giờ chăm sóc một ai. Bản thân mình còn không chăm nổi mình. Nhưng tôi nhận việc với hi vọng kiếm chác chút đỉnh.

Căn nhà không lớn quá. Phòng khách rộng và xám trắng, rèm cửa sổ màu xám, trời ngoài kia cũng xám. Đến nỗi tôi cảm thấy không khí trong phòng cũng một màu xám lỏng. Con trai bà sau khi căn dặn với tôi xong thì rút lui vào một phòng khác, tôi không được thấy nhưng có cảm giác nó đầy bóng tối. Nhà không một tiếng động. Bà cụ nằm trên giường ở phòng khách, chìm nghỉm trong màu xám đục. Bà cụ chẳng nói gì. Tôi nhìn quanh và ngồi xuống cạnh bà, trên một cái ghế nhỏ kê sát giường.

Da bà nhăn và khô như vỏ cây, chi chít những vết đồi mồi, gầy guộc. Mắt bà nhắm hờ hờ. Tôi có cảm tưởng như bà đã chết. Nếu thỉnh thoảng bà không ớ lên một tiếng thì tôi nghĩ là bà chết, còn tôi ngồi canh xác chết.

Có lẽ con trai bà cũng đang quan sát tôi đằng sau bức tường ngăn cách hai phòng. Tôi đoán là bác đang nghe ngóng. Tôi đánh bạo cầm tay bà. Tôi ít khi cầm tay ai, rất ít. Tôi nói những câu rờ rờ rận rận để bà tỉnh dậy. Bà cứ mê man, ư ử. Tôi cứ nói nhăng cuội như nói với một đứa trẻ con chưa hề hiểu được tiếng người.

Đột nhiên bà cụ tỉnh như sáo. Bà gọi tôi là cô, bà không ú ớ nữa mà nói rành rọt. Bà ngóc đầu dậy và mái tóc bạc xơ xác bung ra. Mắt bà linh hoạt hơn, làm tôi tự nhiên thấy rờn rợn. Nhất là khi xung quanh tôi trầm đục một màu xám. Bà hỏi tôi thấy cái ảnh ở trên tủ phía đối diện chiếc giường không. Có một khung ảnh trên chiếc tủ thật, tôi chưa nhìn kĩ từ lúc nãy đến giờ. Một người đàn ông mỉm cười trong khung ảnh, dưới hai màu chuẩn mực đen trắng. Ai thế ạ? Chồng tôi đấy!

Tôi nhìn bức ảnh, xong quay lại nhìn bà. Tôi nghĩ mình nhìn thấy cái gì như nỗi chết.

Đôi mắt bà cụ đăm đắm nhìn ông cụ ( rất đỗi thanh niên) trong ảnh. Bà kể liên thiên chuyện nọ xọ chuyện kia, tôi không thể hiểu rõ từng chi tiết, nhưng tôi biết bà đang hồi tưởng mạnh mẽ về tình yêu. Hay tình bạn đời, đại loại thế. Trí nhớ của bà có thể đã suy cạn, nhưng cảm giác nhớ vẫn còn. Chính cảm giác lấy khiến bà như lên đồng, mỗi khi nhìn thấy tấm ảnh người yêu. Bà vẫn kể mãi, kể đi kể lại. Chốc chốc bà hỏi tôi có biết ai kia không? Sau nhiều lần nói có ạ, đấy là chồng bà. Tôi chuyển sang nói không ạ, ai thế bà? Tôi có nói như nào thì câu chuyện vẫn lặp lại, ánh mắt ấy vẫn nồng nàn không suy suyển. Tôi, ngồi đó không phải với tư cách là một người nghe kể chuyện. Không. Bà nói với tấm ảnh, với lòng bà, với cuộc đời bà, với cái chết cận kề.

Yêu có lẽ chỉ là một cảm giác.

Nhưng dành cả cuộc đời để nghĩ về ai đó thì không chỉ là yêu nữa. Đó là khắc cốt ghi tâm.

Tôi ngắt lời bà cụ. Tôi chán nghe mãi một câu chuyện. Tôi đề nghị sẽ hát cho bà nghe. Và tôi hát come as you are theo kiểu Kurt với cái giọng khàn khàn lè nhè. Trong vô số bài tôi thuộc có chừng mực, thì đấy là bài bà cụ thích nhất. Bà không nói nhưng tôi biết bà phấn chấn với giai điệu ấy. Bà bảo tôi hát tiếp hát tiếp đi.

Để bà không tiếp tục kể câu chuyện mòn mỏi kia, tôi hát như một con ngớ ngẩn.

Và tôi nhớ người yêu.

Lúc nào tôi cũng nhớ anh. Nhiều đến mức ngớ ngẩn. Đến mức chuyện gì tôi cũng có thể đưa về chuyện của chúng tôi.

Mấy hôm nay tôi nhớ lại được rằng, chỗ ngày xưa bà cụ ở thuộc ngoại ô, phải đi đến cuối đường 7. Khu đó không còn là quận 13 nữa.

Nhưng tất cả vẫn là một màu đùng đục, tất cả vẫn làm nền cho một bà cụ tóc bay lơ phơ nói nói cười cười khóc khóc và rất đỗi thương nhớ người yêu.

Giữa buồi chiều tôi phải cho bà ăn nhẹ. Sữa chua hoặc đồ hoa quả nghiền nát. Một tiếng sau thì đưa bà vào nhà tắm làm vệ sinh. Tôi nhớ đợt ông ngoại ốm nặng sắp chết, dì và mẹ thay nhau chăm ông. Lúc đó ông như đứa trẻ, không ý thức được gì nữa. Ỉa đái cũng không thể tự làm nổi. Dì tôi bế ông vào nhà tắm, rửa ráy cho ông những ngày cuối cùng. Chẳng biết dì có khóc?

Chẳng biết người già đến tuổi ấy có thấy hổ thẹn với bản thân mình, bất lực tới mức đại tiểu tiện cũng không thể kiểm soát nổi?

Hai ngày đầu tiên chăm bà lão, tôi thấm nặng nề nỗi ủ dột khi ở cạnh một người già. Tôi sợ màu đơn sắc trôi lừng lững xung quanh. Tôi sợ cái im lìm của ngôi nhà trên cao ngất ngưởng. Tôi sợ phải nghe mãi một câu chuyện và hát như con điên một bài hát chẳng liên quan. Come as you are...

Bà cụ chắc chắn đã chết. Tôi không quay trở lại đó thêm một lần nào khi tôi quyết định bỏ việc vì cảm thấy bị nhấn chìm trong tịch lặng. Lúc đó bà đã quá, quá già. Tôi còn quá trẻ để thấu hiểu và cảm thông. Ông con trai bà cũng không thiết tha giữ tôi lại, đúng hơn là buổi chiều cuối cùng, ông trả tiền cho tôi và nói tôi không cần phải đến nữa.

Buổi chiều đó tôi đã suýt giết chết bà cụ.

Buổi chiều cuối cùng, tôi đưa bà đi dạo trong vườn. Tôi không thích, bà cũng không thích. Nhưng chúng tôi buộc phải làm thế, vì bà cần phải hít thở không khí mới và cử động chân tay. Chiều hôm đó trời rất xấu. Rất xám. Rất gió. Khi chúng tôi ra khỏi thang máy, tôi ngửi thấy mùi ấm nồng của đất. Khu vườn không lớn, những lối đi nghèo nàn bao quanh tòa nhà, những bụi cây và bụi hoa tẻ nhạt. Bà cụ vịn lấy tay tôi lê từng bước khó nhọc. Mỗi bước của bà tôi cảm tưởng như đó là một nỗ lực phi thường của trí não đang ra lệnh cho từng khớp xương, búi cơ hoạt động. Mỗi bước là một kì công khiến tim tôi muốn nhảy ra ngoài. Tôi không mừng, tôi sợ. Vì gió thổi rào rào. Chúng tôi đi giữa trời đông, giữa những bụi cây ngu ngốc, như những người ngu ngốc. Tôi nhủ thầm, chỉ cần bà cụ đi hết một vòng sân, thế là thỏa mãn rồi.

Trời bắt đầu lây rây xuống những hạt mưa nhỏ bé. Bà cụ bỗng níu tay tôi bảo, cô ơi, tôi muốn đái. Tôi buồn đái. Mặt bà méo xệch đi, bà van lơn. Tôi nói, cháu đưa bà lên nhà, trời mưa rồi. Bà cụ vẫn níu chặt tay tôi, bà sắp khóc, tôi buồn đái lắm. Người bà đổ sụp xuống, tay bà lẩy bẩy tụt quần. Tôi chẳng biết làm gì được nữa. Tôi bất lực trước sự bất lực của bà. Tôi đồng lõa với sự mạo hiểm của bà. Bà cụ tóc xõa trong cơn mưa, ngồi xổm bên một bụi cây. Tôi đứng trông bà và láo liên chung quanh. Chẳng bao giờ tôi quên được cảnh đó. Chẳng bao giờ tôi quên được bà khóc như thế nào khi tôi kéo bà đứng lên. Bà hét, bà đau, bà làm tôi nghĩ rằng tôi đang giết bà như bẻ một cành cây khô.



mardi 17 avril 2012

Ak Ak

Hơn một tuần nay mình bị đau lung tung khắp người. Buồn nôn, thậm chí còn móc họng. Lạ quá. Chắc chắn ko phải là mang bầu roài, hông lẽ bị giun ahhhhhhhhhhhhhhhhhhh nghĩ thôi cũng thấy kinh tởm.
Xong hôm nay còn bị đau lưng mà ko hiểu vì seo. Chắc tại lúc chiều bê hộ cái valise cho em tung của trẹo cả sườn. Đã ghét bọn khựa thì chớ, sao còn đi giúp nó chứ :((. Đau kinh dị từ khi đi làm cho đến khi về nhà vưỡn còn đau huhu. Từ nay cạch mặt ba cái vụ lăng xăng giúp người dọc đường đi >"<. Đã bé còn lóc chóc!

Đau lưng như này thèm được người yêu xoa xoa êm êm quá hí hí :p
Ngủ ngon phải biết hí hí ;))

Thôi, đi ngủ!

Cả mấy ngày toàn nghĩ chiện linh tinh, sốt ruột!

Ps: hôm nay tóm được một câu: Làm thằng đàn ông ngu dốt cũng chả sao nhưng tuyệt đối không được hèn hạ.

hê hê

dimanche 15 avril 2012

mercredi 11 avril 2012

BC

Mẹ,
Mẹ có cháu nội rồi. Con cũng có dăm bảy người yêu mới và cũ. Nhưng đến tận bây h, mẹ vẫn là người đầu tiên nhận con làm dâu. Chắc sau này không có ai mến thương con như mẹ nữa.
Mấy hôm nay con nhớ mẹ. Trước đó, con cũng nhớ mẹ nhưng không ngờ rằng mẹ vẫn hỏi thăm về con. Năm sáu năm trôi qua rồi còn gì. Con không thể gọi điện cho mẹ nữa. Ko thể hỏi thăm mẹ như ngày xưa. Mẹ đã có con dâu. Thế mà vẫn gọi con là con dâu hụt. Con muốn khóc quá. Thực sự thì con đã khóc.
Nếu có kiếp sau, nhất định mẹ làm mẹ chồng con nhé.
Mẹ à, con đang khóc.

mardi 27 mars 2012

T.L

Hôm qua và hôm nay, bỗng nhiên trầm buồn lạ lùng. Tưởng rằng tháng ba sắp hết, tháng ba đầu tiên trong lịch sử không mảy may tủi hờn. Thế mà. Những ngày cuối cùng chuyện gì tới đã phải tới.
Không phải lỗi của ai.
Chỉ cần tỉnh táo một chút, nhẫn tâm một chút, yêu thương chính mình hơn người ngoài một chút. Sẽ không đau đớn gì nữa.
Nói chung là cần tỉnh!
Thế thôi.
Quên thì có thể một vài thời điểm, nhưng tha thứ thì không.
Tuyệt đối không.

mercredi 21 mars 2012

≠÷

Đôi khi, tôi thèm được ai đó biết rằng tôi đang hiện hữu.

Thật buồn và thật buồn cười, là cứ mỗi lúc tôi cần đến một người để trò chuyện cho bớt trống trải thì y như rằng tất cả đều bận, tất cả đều thành tàng hình. Tôi không thể tìm được ai, kể cả một người xa lạ nhất. Tôi không thể nói với bất kì ai, dù chỉ một tiếng "hey". Chẳng có lời đáp nào cho tâm trạng lạc lõng này cả. Hôm nay tôi đã thấm thía nó sâu sắc hơn rất nhiều.

Rồi tôi tự nhủ, có lẽ khi ai đó cần tôi, họ cũng thường bị tôi lạnh nhạt. Và bây giờ, tôi nên chịu quả báo.

Tự nhiên tôi muốn viết thật sự về cuộc đời mình cho đứa con có thể sẽ ra đời nay mai. Tôi hi vọng có thể truyền đạt lại mình qua một cuốn nhật kí mà người sẽ đọc hẵng còn chưa định hình. Đó là phương cách để tôi thành thực với bản thân, chỉnh đốn mình. Cũng là cách để tôi kéo dài sự tồn tại. Trong sâu thẳm, tôi luôn sợ mình tan biến mất.

Trời hôm nay rất đẹp, dịu ngọt và trong đến đau đớn.
Tôi cảm giác mình gặp một cơn choáng váng khi ngồi trong công viên lúc trưa nắng.
Ai đó viết trên bức tường " Regarde le ciel...", và tôi đã chậm rãi ngước nhìn bầu trời.

Hôm nay, tháng ba.

mardi 7 février 2012

Don Juan

Don Juan.

Ta cứ tưởng y là con ma men tình ái.

Ta nhìn y như thiên hạ nhìn y. Ta nghĩ về y như thiên hạ nói về y.

Ta chưa từng biết y, chưa từng biết y. Chưa từng.

Thế mà ta đã tin, chắc chắn lắm, y là con ma men tình ái. Y là kẻ quyến rũ đàn bà. Y là kẻ bỡn cợt tình yêu.

Thế mà đéo đúng mới đau. Y buồn.

Giờ ta mới hiểu nỗi buồn của y.

Hiểu, ngay cả khi y không nói ra bao giờ.

Don Juan buồn. Một nỗi buồn thách thức chúa Trời.

Thật là mẹ kiếp!

mercredi 1 février 2012

Vậy thì, cuộc sống này có đáng sống hay không?

Hãy nói,
 với tôi,
   dẫu một lần thôi,
       chỉ thuần túy sự thật!

jeudi 26 janvier 2012

lundi 23 janvier 2012

Camus. 1

Đầu năm mới thử dịch một bài. Sau này có về Sài Gòn, hãy nhớ đến lớp học của Bùi Văn Nam Sơn.

./.

Camus có phải là một triết gia?

Bài của Roger-Pol Droit, đăng trên báo Le Point.


Đã từng bị trí thức coi khinh, cánh tả rẻ rúng, cánh hữu bỏ rơi, Camus đơn thương độc mã suốt cả một thời kỳ. Thế nhưng ngày nay người ta đồng loạt tụng ca ông: một nhà văn thiên tài, một nhà văn dấn thân không do dự, một nhà báo tầm cỡ, một nhà soạn kịch tài ba, một nhà thơ... Dẫu chỉ được an táng tại nghĩa trang Lourmarin nhưng, kể từ bây giờ ông được " thờ phụng" trong điện Panthéon.


Tuy thế, hãy còn một điểm chưa sáng tỏ: liệu ta có thể xếp Camus vào hàng ngũ các triết gia?


Phía những luận điểm ủng hộ, thấy có: các chủ đề lớn được nêu qua các tập phê bình của ông - sự phi lý của thân phận con người  trong "Huyền thoại Sisyphe" (1942), cáo buộc những phục tùng cách mạng trong "Kẻ nổi loạn"(1957), sự hiện hữu của hai vấn đề đối lập trong khắp sáng tác của ông với, một bên là nhận định về thế giới vô vọng, một bên là ý chí phản kháng chống lại tất cả.


Phía những luận điểm phản đối, gồm có: con người đầy suy tư này không phải là bậc thầy ý niệm. Mặt khác, chính ông đã tự họa rằng: "Tôi không phải là triết gia và tôi chưa bao giờ có tham vọng đó". Hay, " Tại sao tôi là một nghệ sỹ mà không phải một triết gia? Bởi tôi tư duy theo ngôn ngữ chứ không theo tư tưởng".


Thật sai lầm nếu tin rằng vấn đề chỉ có thế. Bởi chính Camus đã đảo lộn ý nghĩa của những khẳng định và làm cho mọi thứ rối tung lên. Dưới con mắt của ông, viết tiểu thuyết chẳng kém phần triết lý so với phân tích lý thuyết. Trái lại, "chúng ta chỉ tư duy bằng hình tượng. Nếu muốn trở thành triết gia, hãy viết tiểu thuyết". Và hơn nữa "Những tình cảm, những hình ảnh sẽ khuếch trương tính triết lý lên gấp mười lần". Sẽ thật hồ đồ nếu nhận định rằng ông quá đơn giản. Không phải là một nhà lý luận, không sở hữu hệ thống hay biệt ngữ trong tiên liệu, đi từ sân khấu sang báo chí từ tiểu thuyết tới phê bình, đó hẳn là một phương cách lạ lùng để trở thành triết gia trong một thời kỳ đầy thử thách và bất lực. 


Thế nhưng Camus không hề võ đoán. Mối quan tâm của ông hiển nhiên chẳng phải là xây dựng một hệ thống lý luận chặt chẽ song, đường đi đã được vạch sẵn dựa trên sự nắm bắt những vấn đề cốt lõi - vốn được biết đến nhưng chưa được hiểu sâu sắc  - mở đầu bằng sự phi lý. Nếu khái niệm này cấu thành nền tảng, phông cảnh bất biến mà trên đó Camus diễn giải tư duy của mình, thì người ta thường quên không nhấn mạnh đến phương cách ông đã làm mới và tầm vóc của khái niệm đó. Ông không dừng lại ở nhận định rằng thế giới này hỗn độn, phi nghĩa lý. Ông đi sâu hơn trong Huyền thoại Sisyphe, rằng "sự phi lý nảy sinh từ đối chọi giữa tiếng gọi của con người và câm lặng vô lý của thế giới". Vì thế cần phải cùng làm rõ khát vọng hiểu biết vốn xoáy sâu nỗi cô đơn nơi con người và sự mất dấu dai dẳng của những câu trả lời. Rốt cục, những thứ ngoài tầm thấu hiểu của con người vốn thật điên rồ: sự ngự trị của tội ác, sự bất hiện hữu của tiến bộ, và hạn định của cái chết. 


P/s: học theo ng tiền nhiệm Jacques Chirac, Nicolas Sarkozy dùng chiêu bài đưa các tên tuổi lớn vào điện Panthéon ngay trước kỳ tái tranh cử tổng thống - Camus là một trường hợp gây tranh cãi. Bởi vì ông là nhà văn ngoại ( gốc Algérie ), ông không hề bênh vực, hay đề cao dân tộc mình trong các tác phẩm chính. Cái này sẽ tìm hiểu sau.

dimanche 22 janvier 2012

./

Đêm trừ tịch càng kêu càng đắng!

Thôi thì cố sống cho hết kiếp phù trầm.

vendredi 13 janvier 2012

C.h

Đối với cuộc đời chung, tôi dường như tách biệt. Tôi lẻ loi, tôi ưa sự xa cách. Tôi quen với dò xét âm thầm.
Nhưng đôi khi, đối với một số người, tôi trở thành đáng mến. Bởi tôi nhìn thấy ở họ sự trìu mến không diễn tả được bằng lời. Đó là cảm giác dễ lây lan, đồng điệu.
Và những người đó không biết tên tôi, tôi không biết tên họ. Chỉ cần nhìn nhau chào hỏi, nắm tay, xuýt xoa rằng trời rét quá, mời nhau một ly cà phê rất rẻ.
Họ đến từ những nước nghèo đói. Họ làm những công việc tay chân thuần túy. Tôi đã tự hỏi, liệu có phải vì họ đáng thương mà tôi đâm ra gần gũi họ hơn không?
Chỗ làm việc có rất nhiều người gác cổng là da đen. Mấy người nữa là da trắng, một hai người có lẽ là dân ả rập. Tôi biết mặt từng người, với ai tôi cũng chào hỏi lễ độ, không quên mỉm cười rất thật. Có những chị lao công da đen ngày ngày đến lau sàn, cọ toa lét. Tôi thấy những người da đen cần mẫn đến tội nghiệp.
Ở đó có một chú da đen cao lớn, mặt rất hiền, thậm chí là ngây ngô. Tôi hay chào chú là sếp. Một tuần chú có ba ngày gác cổng. Chú làm việc ở đây và cả chỗ khác nữa. Khi chú kể như vậy, tôi thấy khâm phục lắm. Giờ nghỉ, tôi hay ra ngoài uống cà phê và hút thuốc. Gặp chú tôi sẽ mua thêm một cốc cacao hoặc một lon coca. Chú nói rằng chú không bao giờ uống cà phê, thuốc lá càng không dám động tới. Thực là một con người mẫu mực, yêu đời, hồn nhiên. Câu chuyện của chúng tôi không bao giờ kéo dài quá năm phút. Tôi chỉ dành độ mươi phút để giải quyết xong cơn nghiện, và tôi thích một mình hơn. Dù thế, chúng tôi cũng đã hỏi han nhau thân thiết hơn những người gác cổng khác. Hồi đầu chú còn nhầm tôi là dân thái lan, suốt ngày hỏi tôi bangkok có đẹp không blah blah. Có hôm gặp chú ngồi sau cửa kính đọc báo, gần cái lò sưởi điện có dây may xo đỏ lòm, tôi than weekend này chán quá. Chú đã gợi ý cho tôi đến bảo tàng  Quai du Branly - một nơi, tôi chưa bao giờ nghĩ, dân lao động chân tay lại có nhã hứng tới. Chú khiến tôi ngạc nhiên, chú là người da đen to lớn, ngây ngô kia mà.
Hôm nay tôi lại gặp chú, lại chào ah sếp, khỏe không, lâu ngày quá nhỉ. Chú người nhe hàm răng trắng bóc, mắt tít lại, hai gò má tròn vút lên. Giơ bàn tay khổng lồ ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tôi, chú lắc qua lắc lại. Ba tuần rồi đấy nhé, chúc mừng năm mới sếp nhỏ nhé. Chú đi đâu thế, nghỉ lâu thế kia à, từ hôm đi làm lại đến giờ mới gặp chú đấy.
Và rồi chú kể cho tôi nghe kỳ nghỉ đã làm những gì. Nào có gì nhiều nhặn nhỉ. Chú lái xe qua Đức đón mấy đứa con về ăn tết. Tôi hỏi, bọn trẻ con ở bên ấy mà chú lại ở đây? À, cách đây mấy năm vợ chú đưa con sang bên ấy chơi với bà chị ruột. Rồi tình cờ gặp một người đàn ông nên cô ta ở lại luôn. Ra vậy.
Tôi nhìn sang phía thư viện. Trời tối rồi, người chỉ đi ra chứ không thấy đi vào nữa.
Sếp nhỏ thì sao? Đã nghĩ đến việc có con chưa?
Tôi cười ngất. Chưa có thời gian chú à. Còn phải kiếm tiền đã.
Này cô bé, nhìn vào mắt ta xem nào. Nói cho thật chứ. Tuổi như thế sao lại thốt những lời như thế nhỉ?
Sao cơ ạ? Thật ra thì...cái đó là số phận. Cháu chỉ không kiếm tìm thôi.
Ôi ôi, như vậy là không được, không phải là cuộc sống đâu.
Chú xoay vai tôi lại. Cháu bao nhiêu tuổi nhỉ? 27 hay 28?
Nhiều lắm rồi ạ.
Vấn đề không phải là nhiều.
Vâng, thế chú vẫn ở vậy từ khi cô ấy mang bọn trẻ đi à?

Người da đen cao lớn đẩy tôi ra phía trước, chỉ cho tôi chiếc xe nào đó trong một dãy xe đậu trước thư viện.
Thấy không, hồi đó chú mua chiếc xe to đủ chỗ cho cả nhà. Mới mua xong thì cô ấy đi mất. Cô ấy vẫn hỏi chú rằng nếu một hôm nào đó cô ấy muốn trở lại thì sao. Chú bảo chú sẵn sàng đợi.

Đôi mắt chú cười. Đôi mắt nhìn đâu đó trong đêm tối.
Tôi thở dài trong đêm tối.

Mỗi lần chú sang Đức thăm con, chú ở khách sạn và đón bọn trẻ. Bây giờ chú có hai công việc, tiền kiếm dư dả lắm, ăn tiêu cũng chẳng bao nhiêu.
Chú nói cho tôi, mà như nói với lòng mình, như chờ đợi chuyện gì đó xảy ra.

Biết đâu nhỉ!

Tôi dụi tắt điếu thuốc rồi tạm biệt người da đen cao lớn.

Ngoài trời người đi vội vã.

Chỉ chúng tôi là nhởn nhơ, không hơi ấm.

jeudi 12 janvier 2012

E. F

Câu chuyện này trở lại lần thứ ba.

Tôi vẫn nhớ, lần đầu tiên đọc bức thư ấy, tôi khóc. Giản đơn, nhưng mãnh liệt và chân thực. Đó là những điều người ta khát khao nhất khi cận kề cái chết.
(thư của Naoe gửi Noriko)

Vâng, thì anh thuộc về hư vô.

Tôi cũng có hơn gì?

Năm năm trước, hay là sáu năm nhỉ? Tôi tìm kiếm một con đường khác, trắc trở và lông bông hơn rất nhiều so với con đường người lớn vạch ra cho tôi. Những ngày mùa đông lây rây mưa bụi, tôi háo hức khoác lên vai túi vẽ, đi đến lớp. Những chiều muộn ngồi co ro trong phòng học, tôi nghe giảng về "dấu vết", tôi đã nghĩ ngay về anh. Không ai nhìn thấy gió, người ta vốn chỉ nhìn thấy bụi bốc lên, cây lá ngả nghiêng. Ừ, người ta chỉ nhìn thấy dấu vết của cái gì đó mà thôi. Một cái gì bất khả nắm giữ, bất khả sở hữu. Tôi đã viết rằng, anh thuộc về hư vô.

Nhưng tuổi ấy, tôi chưa ý thức nổi, tôi cũng không thuộc sở hữu của bất cứ một ai.

Ngày hôm nay, anh vẫn còn chưa biết hết những điều tôi nghĩ. Đúng hơn, anh vẫn còn chưa biết tôi. Chưa biết trái tim tôi. Trái tim chỉ thuần túy hoặc yêu hoặc ghét. Anh vốn chỉ nhìn ở bề mặt, tôi vốn thích chiều sâu. Anh nồng nhiệt với hết thảy mọi người, tôi lặng lẽ với những gì gần gũi bản chất tôi. Anh hớn hở và tôi lầm lì. Anh không hiểu tôi nhưng ruột gan anh tôi thừa biết. Phải, tôi thừa biết và tôi chua chát. Sự nhạy bén đôi khi lại là một món quà tai quái từ thượng đế. Có những lúc tôi ước mình đừng thấu suốt người khác như vậy. Có những lúc tôi khẩn thiết cầu mong ngu dốt đi vài bậc để mà tin vào màn kịch trước mắt. Có những lúc, tôi tự hỏi rất đau đớn: tại sao thế nhỉ, tại sao tôi đã từng yêu anh như thế và bây giờ tình yêu đó ở đâu rồi?
Tôi cực kì muốn hiểu tại sao.
Tôi đã phớt lờ những lời an ủi rỗng tuếch. Tôi phớt lờ cả những lời xúc xiểm cay độc. Tôi thậm chí còn cười khan vào những thú nhận mùi mẫn và rẻ tiền từ miệng anh.
Tôi chỉ không hiểu vì sao.

Con người, vĩnh viễn không sống vì người khác được đâu. Và, tôi xin rút lại những lời ngu xuẩn tôi đã thốt ra khi xưa: em không thể sống như thế này, nhìn thấy anh mà không được chạm tay vào nữa. Tôi vẫn sống, anh vẫn sống, chúng ta thi thoảng đi qua nhau. Chỉ có tình yêu là biến mất. Hãy nói với tôi, nếu anh có thể nói, vì sao lại thế?

Tôi ngồi lặng lẽ trên phiến bê tông. Tôi biết anh ở đó, tôi nghe thấy tiếng anh, tôi cảm thấy sự hiện diện của anh. Nhưng tại sao tôi không hề mất tự chủ? Tại sao tôi không hề phản ứng?

Anh bước qua tôi, ngẩng đầu nhìn và nói. Tôi chờ anh dứt lời, ném cho anh một cái nhìn không thể lạnh lẽo ngán ngẩm hơn. Cái nhìn chán chường nhất, buồn nôn nhất, ghẻ lạnh nhất và chân thực nhất của tôi. Anh có đau lòng không?

Tôi thì không.

Yêu và ghét, tôi không có quyền trao cho ai cả. Chuyện đó trái tim tôi tự quyết hoàn toàn.

Cũng như anh, tôi thuộc về hư vô.
Không như anh, trái tim tôi tự do tuyệt đối.

lundi 9 janvier 2012

work

Những việc phải làm trong năm nay:

. Serie "the duo"
. Tiết kiệm tiền.
. Mua ống kính mới.
. Đi bụi.

vendredi 6 janvier 2012

et toi et moi et cette vie de merde

không xứ sở
bàn tay tôi ngang dọc đường đi.

mùa đông trắng
mùa đông đen
lũ quạ láo nháo trong lùm cây
loan tin mặt trời tắt thở
ngày và đêm vội vã chia nhau
mỗi thằng một nửa
trắng.đen

qua lối công viên
sáng nhờ nhệch tối
những bóng người xam xám trong mưa
mùa đông tro bụi.

sợ quá những lời hỏi han
khỏe không. có gì mới
"rồi sao?
"

kiến ơi mình đi chơi đi
hôm nay tao buồn lắm
buồn lắm
mày tha gạo nữa làm gì?

bò ơi nếu có kiếp sau
tao làm ngọn cỏ nhé
muốn nghe tiếng u ơ của mày
hơn tiếng đồng loại tao
xủng xà xủng xoẻng.

Bầy quạ xì xào
Dưới gốc cây
Một bóng người
nằm
im 
như chết.

Tôi có một nỗi buồn
Như khí lạnh thốc lên 
Từ Mộ
không xác thân
Chỉ rạt rào bóng tối.

Người nói
Người nguyền rủa
Người nhiếc móc
Tôi thở một chữ
"Tùy"

Biết đâu mai không còn thở nữa.

jeudi 5 janvier 2012

M.


Cảm ơn anh đã đến trong đời.
Đã dạy tôi thật thà.
Đã dạy tôi mất mát.
Đã dạy tôi bi kịch cũng có nhiều dịu ngọt.
Đã dạy tôi tuyệt vọng.
Đã dạy tôi mỉm cười trong đêm sâu.

Đã yêu tôi
Đã xa tôi
Đã vĩnh viễn không còn gặp lại tôi.


Cảm ơn.

mercredi 4 janvier 2012

fuck

Tiền!
Tiền!
Tiền!

Còn gì có giá trong đời này ngoài tiền nữa không?

E rằng không!