vendredi 22 juin 2012

23.juin.12

Bắt đầu một tháng không ăn thịt, không uống rượu, không cho phép bản thân nghĩ bậy.
Mình thấy okay hơn rất nhiều, như chẳng có gì xảy ra. Như mọi chuyện xấu đã xảy ra chỉ có thể nằm lại đó, không chạm được mình của hiện tại và của ngày mai.
Haaaaaaaaaaaa I'm soooo zen now. And I'm sure that nobody can hurt me without my permission. 

mercredi 20 juin 2012

tình yêu kia, ai nói, bằng mi cay...

Có những mối tình, ta tự hỏi trăm lần vì sao ta vướng lại đó?
Có những mối tình, ta bị xua bỏ.
Có những mối tình, ta ngỡ chết lặng rồi, vẫn còn âm thầm sống để đôi khi bừng dậy trong giấc mơ. Khiến ta khóc ngọt ngào từ trong đó khóc ra.
Có những mối tình, nhưng những vết dao cứa, cuộc sống có chao đảo bao nhiêu ta chỉ cần biết người ở đó đang hạnh phúc và ta ở đây bơ vơ. Là đủ. Không được phụ rẫy cuộc đời chỉ vì ta một mình chống chọi một mình yêu thương.

Biết làm sao khi ta không thể gặp được một người đàn ông dũng cảm. Người dám nói với ta thành thật và giản đơn, "em à, anh hết yêu rồi". Tại sao phải là ta, tự biết và tự xót khi người im lặng phản bội? Ta van lơn trăm ngàn lần điều đó đừng xảy ra nữa, vì ta sợ hơn mọi thứ trong đời là cảnh tượng bị đâm sau lưng. Chừng ấy vết thương vẫn không đủ để được gặp một người dũng cảm hơn sao?

Không ai muốn nhận sai, dù ai cũng có thể nói lời xin lỗi.

Ta nói, được rồi, vậy đi.

mardi 19 juin 2012

okay,

Đã nhiều lần bị phản bội. Thêm một lần nữa, cũng chẳng sao.
Ta đã ngốc nghếch quá mà. Dám tin vào tấm lòng của một con người ha ha ha ha =)))))))))))

mardi 12 juin 2012

ngớ ngẩn

Tất cả mọi điều cảm nhận được từ cuộc sống này, là hệ quả của một quá trình học hỏi và ngẫm nghĩ. Và mọi thứ thay đổi vô chừng, luôn luôn.
Đôi khi cảm xúc không bắt kịp với sự thay đổi, khiến ta hờn ghen và trách móc. Ta giận dỗi và hoài nghi. Và ta đã từ yêu thích thành ghét bỏ.
Sau cùng, ta tự hỏi, vậy là người thay đổi hay vì ta không sớm nhận ra đó mới là bản chất của người? Ta có một nỗi tuyệt vọng âm ỉ về chung quanh. Dầu diễn giải thế nào, cố gắng chấp nhận ra sao, ta vẫn không thoát được cảm giác đó.
Ta không thích người bắt chước ta, bởi vì ta không thích bắt chước thiên hạ. Cái gì là của ta, cái gì là của người vốn không thể bứt rời đi được và đắp lên nhau được. Ta biết, người cố gắng làm màu. Chuyện đó không ăn thua gì cả, vì rốt cục người vẫn là người. Mọi lời nói người thốt ra bây giờ không hề có chút ý nghĩa lẫn cá tính nào. Đó là lời nói vay mượn, kiến thức vay mượn, là giả đò trăm phần nghìn, là vui sướng và đau khổ không thật tâm. Dù người có mua vạn quyển sách, xem triệu bộ phim cũng vậy thôi. Đừng cố gắng đắp điếm lên mình thứ mà mình vốn không đam mê. Hư ảo lắm. Ta im lặng nghĩa là ta không đồng tình với cách người cư xử. Học theo là một chuyện vô cùng mệt mỏi. Bây giờ có lẽ người còn chưa nhận ra điều đó. Vẫn còn xúng xính ăn diện cho hơn chị hơn em, vẫn còn thích gây chú ý bằng những trò thể hiện đẳng cấp, vẫn giả vờ chĩa mũi vào quyển sách này bộ phim nọ, vẫn còn cố bứt mình ra khỏi những nghèo đói ngày xưa. Trẻ con. Nhưng ta không nghĩ khi lớn bằng tuổi ta, người có thể hiểu cuộc sống này, hơn tất cả là sự hiểu biết và sẻ chia. Ta chẳng có cơ sở gì để tin, một đứa hiếu thắng và kiêu ngạo, hời hợt và giả tạo, một ngày lại biết rằng mình đã sai khi chọn những thứ vốn không thuộc về mình để tiêu tốn cuộc đời.

Nói vầy thôi.
Ta nên im lặng thì hơn.

vendredi 8 juin 2012

A warm afternoon in the middle of June, and you didn't know that I'd fallen for you

Một vạn lần, một triệu lần, một tỷ tỷ lần...tôi tự hỏi vì sao tôi đã yêu anh đến như vậy?
Không phải chỉ tháng sáu, mà tháng nào trời cũng có lúc đổ mưa. Nhưng không chỉ khi trời mưa, mà trong cả cơn mơ, tôi cũng không ngừng hỏi vì sao lại như thế?
Tôi nhớ những ngày cơ cực, chúng ta đã quá đỗi hạnh phúc. Chúng ta muốn quên biết bao nhiêu nỗi lo cơm áo gạo tiền, nên chúng ta không còn thời gian để phụ bạc nhau. Yêu và yêu ngọt ngào như vậy, tôi vẫn còn nỗi ngọt ngào ấy trong tim. Vẫn còn ấm lắm. Còn nhức nhối vô cùng.
Sự thật là gì nhỉ? Anh cần tôi khi anh cần một thứ mà bản thân không có được. Đôi khi là bàn tay tôi, khối óc tôi, sự hiểu biết của tôi. Và đôi khi, là niềm an ủi khi anh thấy đơn độc. Tôi có đang huyễn tưởng không?
Và đôi khi, tôi ước gì anh hiểu được ước vọng nhỏ nhoi của tôi, hiểu một chút chút vậy thôi. Rằng tôi muốn nâng anh lên biết bao, tới những điều không thể sở hữu được nhưng đẹp đẽ vô chừng. Rằng giữa chúng ta, hãy tạm dẹp đi những điều vụn vặn, những ve vuốt tầm thường, những so đo và toan tính mai kia. Rằng, hơn cả mặt trời, hơn cả biển - tôi yêu anh nhiều hơn thế, đau đớn hơn thế.

Anh vẫn chẳng khác gì.

Vẫn nhận rằng đã từng yêu tôi.

Vẫn trang hoàng bản thân lấp lánh. Vẫn lo sợ phập phồng cho ngày mai ngày kia. Vẫn đắn đo này nọ. Vẫn rỗng tuếch.

Tôi đã chẳng mang được gì vào đời sống của anh. Nhưng sao tôi cảm thấy đã mất mát nhiều đến thế?

Sao tôi vẫn nửa khóc nửa cười khi nhìn thấy mưa? Khi tôi một mình dưới mưa? Khi ngày xưa, chúng mình nghèo đến thế và yêu nhau đến thế?


mercredi 6 juin 2012

Cậu.

Tớ rất nhớ cậu.
Khi hôm qua tớ đọc truyện Kiều, tớ thấy tên cậu trong đó.
Dạo này cậu có vẻ không ổn, và cũng không muốn nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra.
Cậu có nhiều bạn bè xung quanh, còn tớ thì ở xa.
Tớ chẳng giúp được gì, đến một lời hỏi thăm cũng không thể.

Tớ nhớ cậu. Chuyện này thì tớ không ngăn mình được.
Và tớ biết tên cậu rất đẹp, tấm lòng cậu cũng rất đẹp. Cậu dũng cảm, cậu là cô bé ngạo nghễ.