mardi 29 septembre 2015

@ bé Hoy

Trời HN như điên như dại, bé Hoy mệt, mẹ cũng quá mệt. Cái mệt chẳng biết than với ai, không ai cả. Mẹ cứ tưởng tượng bé Hoy trách mẹ hư lắm, mẹ vẫn thức khuya không chịu bỏ thuốc, nghĩ toàn chuyện buồn tủi. Ừ, thế rồi mẹ ám thị rằng em rất mạnh mẽ, em sẽ vượt qua tất cả, dìu cả mẹ qua cơn bĩ cực này.
Đã đến lúc phải đi. Mẹ chọn cho em ngày cuối tháng 10. Hi vọng nơi đó hai đứa mình sống thanh thản hơn.
Mẹ yêu bé Hoy!

lundi 21 septembre 2015

Cốm

Quá sáng ngủ dây, trời mưa lúc mỏng lúc dày, tối om om, buồn man mác. Kiểu không có sự vụ gì để buồn, nhưng trông ra trời mưa thì nao nao khó tả. Đang ngồi uống ly cafe đầu ngày thì, nghe tiếng rao Ai Cốm đê...Xoay lưng lại, trông thấy một cụ già, tóc bạc phơ. Cụ già giống như bước ra từ truyền thuyết. Cụ cắp cái thúng, trong thúng có cốm đậy lá sen, cùng với một cái cân, tay còn lại cụ xách cái làn đỏ, cũng chứa đầy lá sen. Cụ bảo cụ đến từ Mễ Trì. Cái làng ấy giờ như cứt rồi, bọn nó bán hết đất đai, bán cả uỷ ban, cả bệnh viện, cả đường đi. Thế các con cụ? Chúng nó lô đề cờ bạc sạch cửa sạch nhà. Cụ bán một cân cốm giá 200k.
Tôi nhớ em Cốm. Em ngây thơ tần tảo. Em ngu ngu.
Nhưng tôi thích lily hơn. Tôi khoái cái gì cuồng nhiệt, điên rồ, bi kịch.
Hết buổi sáng. 

jeudi 17 septembre 2015

Trời mưa đất Bắc

Sao buồn thế?

Thật ra tôi nào có bao giờ đòi hỏi một bàn tay chìa ra cho mình nắm những lúc tủi lòng? Tôi chỉ cần, nếu được, là cái ý nghĩ ấy mà thôi. Đời sống ngắn, mà lại quá dài, bởi sống thực lại chỉ vỏn vẹn vài khoảnh khắc. Cố chấp thường sẽ cô đơn. Cúi đầu đớn hèn thường được thông cảm vỗ về. Chọn đường nào?
Sao phải chọn? Đã là như thế rồi, phải không?
Xin cho tôi đừng tàn nhẫn, để dẫu có bị dồn tới đường cùng tôi cũng sẽ không hận người, không chua chát cho mình.

Mưa nhiều quá. Quên được đôi chút, ngu đi vài bậc có phải tuyệt hơn chăng?

Khoẻ mạnh, khoẻ mạnh lên nhé hai đứa!!!