mercredi 18 septembre 2013

4.23

Bờm nói, Bờm muốn về nhà tôi chơi. Là nhà của bố mẹ tôi, không phải là nhà trọ nơi tôi sống và ngủ một mình. Ánh mắt ấy luôn sáng và thiết tha. Đôi lúc nhìn vào đó tôi hay tình cờ nhớ lại những đôi mắt khác, hoặc nhiều lòng trắng, hoặc nhiều màu vàng, hoặc mở tròn ngây thơ đen láy. Của những người đã đi qua cuộc đời tôi.

Ngoài mối tình đầu, chưa có một ai khác tôi đưa về nhà và giới thiệu là người yêu. Tôi chưa từng sợ việc công khai tình cảm của mình. Nhưng những người có tình cảm với tôi thường rất sợ. Trường hợp của Bờm, tôi lại là người không tán thành điều anh muốn.

Làm sao tôi có thể mang một đứa trẻ con lang thang, học hành chẳng tới nơi tới chốn, không gia đình về và nói " bố mẹ, đây là bạn trai con. Em ấy sẽ cưới con khi đủ tuổi kết hôn". Mẹ tôi sẽ tăng xông, bố tôi sẽ im lìm nửa năm là cái chắc. Nhưng hơn hết, sự thật phũ phàng, sự không đón nhận rõ ràng và tất yếu này sẽ làm Bờm tủi thân. Dù tôi biết, là đàn ông, thì cũng sẽ chỉ mỉm cười, bảo rằng ko sao cả. Nhưng là đàn ông chưa đủ lớn sẽ mãi mãi ghi lòng tạc dạ thái độ lạnh lẽo, xua đuổi của gia đình người yêu. Tôi không biết, nhưng tôi sợ, tôi hèn. Tôi trì hoãn. Tôi hứa rằng hai năm nữa. Anh nói không sao cả. Hai năm dài lắm. Mà lòng tôi thì nghĩ: Mười một tuổi lớn lắm. Không học hành là một chuyện tày trời lắm. Tôi có thể gạt bỏ nhiều thứ, bất chấp nhiều thứ. Nhưng chưa bao giờ tôi hết hoài nghi. Kể cả đôi mắt ấy có sáng thế nào, trìu mến ra sao, nghị lực của anh lớn khủng khiếp đi chăng nữa. Tôi không thể tin mọi thứ êm đẹp.

OK. Tôi trở lại mặt đất lâu rồi. Chỉ có một người ở trên mây thôi, và người đó yêu tôi, mỗi giây mỗi phút, cuồng dại. Người đó không có gì, gia đình cũng không. Đến cả một cái tết cũng không. Tôi chọn số 0 đó như một ván bài, một sự thách thức. Mặc dù, khả năng cao là tôi sẽ  thua, thua đậm.


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire