vendredi 20 septembre 2013

1.O2


"Anh bực em lắm, thật đấy".

Lần đầu tiên trong đời, anh tỏ ra không khoan nhượng với em nữa. Mỗi lần em cáu chuyện gì (toàn chuyện không có cốt truyện), anh đều bất chấp, đều van xin năn nỉ em thôi đừng giận, rằng anh sẽ chết mất, anh không chịu nổi, em ơi.
Lần này, cũng lại một chuyện ko ra làm sao. Chỉ vì cả ngày em mệt mỏi, loanh quanh giữa 4 bức tường, ngủ và thức mơ hồ. Tâm trạng hoàn toàn chẳng vui. Anh nhắn tin kêu em uống thuốc đi, ko là anh sẽ giận. Em biết anh để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, mỗi ngày đều nhắc em mặc áo dài tay ra đường, ăn cơm, ngủ sớm...Nhưng em không biết quý sự quan tâm của anh (và của nhiều người khác nữa). Em lấy làm bực bội và kiếm cớ hành hạ anh. Em hỏi anh "giận được bao lâu?". Anh sợ em. Lúc nào cũng sợ cái tính quái gở của em. Em nói anh đừng sợ, kệ em, giận lại đi, đừng sà vào em nữa, đàn ông lên. Nghĩa là anh tàn nhẫn lên. Đừng để em sở hữu anh quá nhiều...

Anh đâu phải là cục đất, cũng biết buồn, biết ghen. Cũng biết làm cho em sợ hãi. Em nhớ anh nhiều hơn, mỗi ngày yêu anh hơn, mỗi ngày đều không ngừng suy nghĩ. Em hình dung ở trên kia, cuộc sống của anh chỉ còn xe cộ và dầu mỡ từ sáng sớm đến tối mịt. Khoảng thời gian ít ỏi trước khi anh được đặt lưng xuống giường, anh luôn muốn dành cho em. Ở đó là nông thôn, là mỗi đêm anh nhớ em lại ra trước cánh đồng gọi điện. Vậy mà em cứ đi chơi, không nghe anh gọi, không hiểu anh buồn.
Hôm nay em thật không phải.
Em sai rồi.
Em xin lỗi.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire