lundi 29 octobre 2012

My.

Ngày đầu tiên của tuổi mới, muốn hứa với lòng mình rằng:
. tiễn biệt những chuyện buồn phiền xưa cũ đi, mười năm gió bụi qua rồi. ông trời hay thượng đế cũng chẳng thể nào đày đọa ngươi được mãi. có gì vui mà đày đọa ngươi?
. chăm sóc bản thân tốt và nhiều hơn nữa: cả thể xác lẫn linh hồn. Ngươi cần tôn trọng và yêu thương bản thân hơn ai hết. Vì, không ai ngoài ngươi sống cho bản thân ngươi.

Vậy thôi, những điều khác hãy giữ âm thầm, bền bỉ. Ngươi làm được. Chắc chắn.

vendredi 26 octobre 2012

chào mừng 28 năm ngươi có mặt trên đời, nếm hạnh phúc ít ỏi và đắng cay rất nhiều

Nỗi buồn rất đẹp.
Cô độc cũng rất đẹp.
Phù phiếm cũng đẹp không kém gì.

Nhưng tôi vẫn sẽ hạnh phúc khi lìa bỏ cuộc sống này.
Để kiếp sau, nếu có, như lời Phật dặn dò, thì tôi sẽ làm một con bò mắt đen rười rượi đứng trên đồng xanh mênh mông ngắm mây bay. Quyết không làm người thêm một lần nữa.

samedi 20 octobre 2012

tuổi trẻ

Mẹ tôi khi còn trẻ, thường mê đọc kiếm hiệp. Tôi vẫn nhớ mỗi đêm nằm cạnh mẹ, tôi cũng đọc ké sách của mẹ, nhưng không đọc kịp. Mẹ lật trang quá nhanh, tôi chỉ vừa mới đọc được vài dòng thì đã sang trang khác rồi. Mẹ có một sự chăm chú lạ kì với những cuốn truyện kiểu đó. Tôi ít nhìn thấy đàn bà đọc sách, ở thời của mẹ. Sau này lớn lên, tôi vẫn nhớ rằng mẹ thích đọc truyện kiếm hiệp và tôi cũng có thời gian đâm đầu vào thứ văn chương nhảm nhí đó ( mẹ cũng biết nó nhảm). Nhưng giữa những thứ nhảm nhí mà mẹ đọc rồi tôi bị ảnh hưởng một cách âm thầm, thì có một thứ mẹ truyền lại cho tôi rất vô hình. Đó là niềm say mê đọc sách, khi người ta còn trẻ, và niềm say mê lên đường. Tôi dám chắc rất hiếm hoi có bà mẹ nào nói với con mình về Che Guevara. Mẹ tôi không dạy cho hai chị em về những điều lớn lao đó, nhưng ơn chúa là mẹ ít nhất cũng có hiểu biết để nói lại với chị em tôi rằng ai là Che và ông là người như thế nào. Về vấn đề này, bố tôi lại không bằng mẹ.

Chúng tôi không phải là một gia đình cách mạng, chúng tôi chỉ đơn giản là yêu những con người như Che. Tôi luôn biết ơn mẹ đã làm cho tuổi trẻ của tôi có hoài bão vì được biết đến thế giới rộng lớn hơn ngoài truyện cổ tích, ngoài những thứ đáng ra tôi nên học như là đan lát thêu thùa nấu ăn. Mẹ biết tôi tự xoay sở được trong cuộc sống. Nhưng mẹ không biết điều ảnh hưởng tôi sâu rộng hơn hết, không phải là những thứ gọi tên được dễ dàng, mà lại là những chuyện như thế này trở đi và trở lại trong cuộc đời tôi. Là người đàn ông mang đôi chân của gió luôn ngự trị trong cuộc sống của chị em tôi như một tượng đài bất tử. Dù chúng tôi không nói ra, dù điều đó đôi lúc bị phai nhạt rồi lại rực cháy.

Khi bắt đầu cuộc sống tự do và tự lập ở Paris, tôi luôn treo một bức ảnh của Che trong phòng. Một năm có đến chục lần chuyển nhà, nhưng đó là thứ tôi không bao giờ quên mang theo. Tôi có lần trò chuyện với ông chủ nhà về Che, ông ta cười, bảo rằng khi tôi lớn lên tôi sẽ thay đổi tư tưởng của mình. Quả vậy, thế giới dạy cho tôi nhiều chuyện buồn đau hơn để không được tin mãi vào những điều ảo tưởng. Bức ảnh đã bị mất mà tôi không chua xót gì. Nhưng tôi đọc tất cả khi nào có thể về Che, lần tìm trong thư viện của trường mọi thước phim về ông, sách viết về ông. Che thật sự là một nguồn cảm hứng lớn trong cuộc sống của tôi, để mà nói rằng thật xúc động và sâu lắng đến nỗi tôi chẳng dám bày tỏ ra. Vì những người xung quanh chỉ thấy đó là một thần tượng của giới trẻ, vì họ chỉ nghĩ rằng đó chẳng qua là biểu trưng của lý tưởng. Vì họ không biết đến cay đắng của ảo tưởng và cái đẹp đau đớn nhường nào khi ta sống và cần được cháy một lần cho sự sống. Tôi không thể đề nghị người trẻ hơn tôi nên biết đến Che. Họ ngại đọc, ngại sống. Và tôi cảm thấy buồn. Không trách.

Anh tặng cho tôi cuốn sách mà tôi đã từng nhìn thấy trong thư viện trường, của Pierre Kalfon viết về Che - huyền thoại thế kỷ. Tôi không biết anh có nhận thấy rằng, tôi được nhận và chia sẻ với những người cùng yêu mến Che, ít hoặc nhiều hơn tôi, lòng can đảm?

Tháng 10. Che mất trong rừng sâu Bolivia.
Tôi sinh tháng 10. 

vendredi 19 octobre 2012

he he & he.

Nếu tôi là một thằng đàn ông,
Tôi thề với em tôi sẽ không đần độn như chúng nó: chạy xun xoe khắp nơi để phán chẩn những lời chúc mừng cám hấp vô vị tới một lũ gái đần độn đang há mỏ chờ đợi như thể cả cuộc đời chúng chỉ nằm ườn ra đó và thèm khát được ban phát cho "một cái gì".
Nếu tôi là một thằng đàn ông, tôi sẽ cùng em vui chơi cuồng điên 364 ngày còn lại, để ngày hôm nay chúng mình mỗi đứa một xó, tránh xa thật xa cái vòng tròn rộng lớn kia với đủ loại người ngu xuẩn. Em sẽ mừng vui. Tôi cũng thế. Nếu chúng nó biết hôm nay thật sự là ngày mả mẹ gì. Nếu chúng nó biết đàn bà không thèm "nhờ ơn" một thế lực "lớn lao kinh khủng khiếp" nào đó mới được là đàn bà, và đàn bà Vịt Nơm hay đàn bà mọi rợ hay đàn bà trắng xanh đỏ đen gì đi nữa đều đáng được vinh danh muôn đời, chứ đéo gì lại chỉ có một ngày? Và nếu tôi là một thằng đàn ông, tôi thề với em rằng một tháng có ba ngày thiêng liêng máu đổ, tôi sẽ dịu dàng xoa lưng cho em, làm cái gối cho em trút giận, cảm ơn em mang lại sự sống cùng với muôn giống cái khác của trái đất thân yêu này. Uh, nếu là một thằng đàn ông, tôi sẽ tuyệt lắm. :D

Chiều thứ sáu ngọt ngào với vin rouge Baron de Lestac - Bordeaux.

jeudi 18 octobre 2012

c'est toujours pile ou face

Chiều nay đi về qua kiosque " Relay", thấy một bìa tạp chí âm nhạc để hình Neil Young. Không phải một tấm hình mới. Mình có vào, cầm nó lên và mỉm cười. Lật vài trang qua loa để tìm xem Neil Young ở đâu nhưng không thấy. Lật lại tấm bìa thì hay anh ta vừa ra mắt một cuốn hồi ký. Ồ, nếu mà không đắt quá thì sẽ mua!

Và giờ nhớ lại, mình ngồi nghe Neil Young. Một buổi chiều thứ năm, một ngày không đặc biệt. Neil có nụ cười giống M quá. Hay mình bị ám ảnh nặng nề đến vậy? Nếu được quay lại ngày xưa, mình muốn xóa bỏ cái thị hiếu âm nhạc ngu ngốc thời ấy của mình. Để cùng M nghe những bản nhạc như thế này, để yêu cái giọng tenor nam cao vút và đau đớn của Neil. Nhưng M chẳng bao giờ biết khi mình nghe nhạc, lại luôn nghĩ về M. Vừa cười vừa ứa nước mắt. Nếu không thể gặp lại nhau, em có nên tưởng tượng ra anh giờ này xấu và béo vãi lol, hôi hám và vợ bìu con ríu, chỉ còn biết lo tiền bạc và áo cơm? Rồi em sẽ gật gù: okay, mình xa nhau là chuẩn. Như vậy được không M?

Ồ, anh nên nghe bài này, nếu anh biết mình đã nợ nhau những thứ suốt đời không trả được, M à.


P/s: Aizz, chiều nay thèm uống rượu vang nóng, đã vác một chai ra quầy rồi mà cuối cùng lại thôi. Lễ cầu siêu sẽ được dời lại vào cuối tuần sau vậy.

Và đã nhận được quà sinh nhật sớm hơn dự kiến: the sound and the fury & the sun also rises. Quà của chính mình, tự mua  tự tặng với những nét chữ như giun bò :" Happy birthday, mymy!". Có đỡ buồn hơn không?


mardi 16 octobre 2012

Paris est une fête




Hôm nay mình nhớ Paris lắm. Dù đang hít thở trong lòng thành phố đây. Nhưng sao mà nhớ!

Muốn bắt tay bắt chân, ôm hôn thắm thiết cái ông nào dịch " Paris est une fête" của Hemingway quá. Lại còn dịch siêu đẳng thành " Hội hè miên man" chứ! Chao ôi, đỉnh cao! sư phụ!

Nhưng mớ tản văn ấy sẽ chẳng là gì với những ai chưa từng đến và ở lại Paris để sống và tiếc nhớ nó khôn khuây. Sẽ chẳng là gì nếu bạn không hề biết Paris của những thập niên đầu thế kỷ hai mươi: rực rỡ và đắm say như rượu vang đỏ. Họa sỹ, nhà văn, triết gia...lang thang nơi đây và để lại hơi ấm nồng nàn của họ cho Paris. Như Hemingway nói vậy "nếu bạn may mắn được sống ở Paris trong tuổi thanh xuân thì dù có đi đâu, trong suốt quãng đời còn lại, Paris vẫn ở trong bạn, bởi, Paris là một cuộc hội hè miên man...".

Mình thích những chiều đi bộ dọc phố Mouffetard, đi miên man đến tận bờ sông, chờ nắng tắt rồi về. Chỉ một mình thôi.

Và mình sẽ bị điên mất nếu cứ khóc trong thành phố này và nhớ nó như thể không bao giờ trở lại được nữa.

lundi 15 octobre 2012

Orlamn

Thật đáng tiếc: những người càng ra vẻ đoan trang tiết hạnh lại chính là bọn mèo mả gà đồng nhất. Úi cha. Cứ diễn đi! (Mỗi chị biết thôi, đừng lo ;)) ).

Mùa thu rất điệp. Mùa thu này chưa đi rừng phát nào. Mà chừng như mùa đông đã lẩn quất quanh đây. Sáng ni trời rớt xuống 12°c nhưng nắng ngập ngụa khắp phố. Và mình nên nhịn đi ỉa, nên ra ngoài quán ngồi một lát. Đời còn dài, ỉa lúc nào cũng được mà.

Chào nhé, tháng mười căm căm như cục tiết!

dimanche 14 octobre 2012

chủ nhật 14 tháng mười

Mỹ: tàu ngầm hạt nhân va chạm với tàu tuần dương.
Pháp: truy tố trợ lý thị trưởng quận 13 dính líu tới vụ rửa tiền buôn thuốc phiện Pháp Thụy Sĩ.
Anh: tranh của Richter đạt giá kỉ lục 26,4 triệu euros. Bức tranh này từng thuộc về tay guitar người Anh, Eric Clapton.

Gerhard Richter được đánh giá là Picasso của thế kỷ XXI. Một trong những gương mặt đương đại nổi nhất bây chừ. Hình như đang có triển lãm tại Pompidou. Ú là la!

Vịt Nơm: bọn trẻ con đang tự thủ dâm tinh thần vẽ bản đồ đất nước hình chữ S* xong rồi đòi chiếm luôn Bắc Kinh mới gớm!

Tôi đồ rằng, thời đại nào người trẻ cũng bất bình phẫn nộ như nhau.

Và tôi không phải là người duy nhất chán ngán cuộc sống này.

Mạc Ngôn chỉ là bút danh, và có nghĩa là " đéo thèm nói". ha ha

samedi 13 octobre 2012

les folles


Đêm qua đi xõa với con điên Lena. Hai con điên - như Botté vẫn gọi, cùng hai con điên người Ý nữa, mà một trong hai con đó, con xấu hơn tên là mặt trăng (Luna). Mình đã nói với nó không hề thích đám đông, không thích người lạ, không thích tiệc tùng. Nhưng mình đã hứa tháp tùng nó từ nửa tháng trước, và thế là đi. Trời lạnh. Đến Porte de la Villette thì đổ mưa. Con điên kia nhắn một cái tin trời đánh, kiểu nhí nhố " Oupss, tao bị lỡ tàu, muộn mất 15 phút nhé". Mình phải đứng co ro đợi hơn 20 phút. Đã bực đến mức muốn quay về. Mấy thằng rệp lượn là lượn lờ bên cạnh phát ớn. Chỉ mong con điên kia ló mặt ra để táng cho nó một phát vì cái tội trễ hẹn.

Nhưng mình đã không táng nó. Luôn luôn nó nở một nụ cười dễ thương không chịu được, làm cục tức của mình lặn xuống đáy, rồi bỏ qua.

Hộp đêm nằm trong công viên lớn, gần một cái kênh đào, có tên là My boat. Khi cả hội kéo vào, dân tình đang thưởng thức màn nhảy múa khiêu gợi của một em da đen. Em ấy béo và già, nhưng có vẻ sexy không cưỡng được. Từ cơ thể ú núc của em, từ những động tác gợi dục của em tỏa ra sức hấp dẫn hoang dại. Khán giả hò hét" húuuuuuuuu ouéééééééééé yahhhhhhhhhhh" điên loạn phía dưới. Và em da đen cởi dần mọi thứ trên người, một cách đầy nhục cảm. Mông em uốn éo. Mắt em lả lơi. Môi em dày nũng nịu. Mình tự hỏi bao nhiêu gã đàn ông ngồi đây đang cương cứng? Uizzza.

Bốn con điên chạy vào một cái bàn trong góc tối. Lena lấy máy ảnh ra tác nghiệp. Mình cũng xí xớn chụp chụp choẹt choẹt. Dưới sân khấu có mấy anh chàng quỳ xuống, rướn người, hướng cái máy ảnh lên trên và bấm lia lịa. Trông họ thật đáng yêu.

Mình uống bia và Lena uống rượu đỏ. Nhiều cô gái khác lên diễn trò tụt quần áo tiếp theo. Jazz nóng bỏng. Ánh đèn xanh lục, tím hồng, đỏ rực thay nhau cuốn lấy thân thể các cô. Cũng là một trò đó, nhưng với kịch bản khác nhau, phục trang khác nhau, người diễn khác nhau cho nên khán giả luôn luôn phấn khích. Cả phụ nữ lẫn đàn ông đều không ngừng gào rú.

Sau đó là một ban nhạc tồi tệ. Thằng da đen hát như ngọng. Nó chơi guitar kiêm vocalist. Mình nói muốn hút thuốc và hai đứa té ra ngoài. Đêm rất lạnh. Con điên Lena chơi một quả váy họa tiết xanh đỏ tím vàng không đỡ được, cộng với một áo len đen mỏng manh, cộng với một đôi bottes trệt cũ kĩ loại đi đường. Không thể nói nó có gout ăn mặc được, dù thẩm mỹ của nó thật ra rất tốt. Ảnh nó chụp rất đẹp. Rồi một thằng cao to lắm râu tới bắt chuyện, hóa ra nó quen Lena. Nó là đứa mời cả lũ đến, nó đang tán Lena. Con điên kia có vẻ không thích thú gì, lát sau mình cũng phụ họa nói " thằng này nhìn đểu đểu!". Nói vậy nhưng vẫn hồn nhiên uống cốc bia thứ hai do thằng kia mang đến mời.

Lúc quay vào thì ban nhạc cà chớn kia đã xong nhiệm vụ. Các em gái lại nhảy lên sân khấu và tiếp tục trình diễn màn từ từ cởi. Bây giờ là một em da trắng, vú rất nhỏ, hông thì to và chân không thon tí nào. Nhưng em diễn thật là pro, có những động tác em làm nóng bỏng quá thể. Câu chuyện của em là nướng bánh pizza. Em nhào bột xong đó dùng mông để tán cái cục bột đó dẹt ra. Sau đó em hất cái đít lên rồi phủi phủi đám bột dính trên đó. Chao ôi, yêu chết đi được. Xong rồi em bắt đầu làm bộ nóng nực quá và em có lí do để cởi. Mà không hiểu tại sao các cô gái đều đeo găng tay! Đến cái đoạn các cô dùng răng để cởi từ từ cái găng chết tiệt ra là đám khán giả lại rên rỉ lên đầy kích động. Rồi cái bánh của em cũng chín, đồ em cũng cởi gần hết trừ cái quần chíp và hai cái miếng dán trên núm vú em. Em hồn nhiên bước chân sáo mang pizza xuống gần khán giả, nhét vào mồm một anh chàng ngồi  hàng ghế đầu. Anh ta giả đò cắn một miếng. Em quay sang một anh khác rồi ưỡn ẹo dí cái bánh vào mặt anh ta. Anh này cắn thật lực một miếng rồi nhai ngấu nghiến. Tưởng như đang nhai thịt em.

Mình kêu buồn tè và rủ Lena tìm chỗ. Hai đứa theo một cái cầu thang xoắn ốc đi xuống. Bên dưới có một lão da đen ngồi gác. Chờ một lúc mới đến lượt giải quyết. Các mẹ xuống đây đánh đấm tô trát lại trong một không gian tối tăm và nhớp nháp nhưng yên ắng vô cùng. Không ai nói chuyện với ai. Một bà trung niên tóc tomboy có vẻ như les nặng nhìn mình mỉm cười mấy lần. Một em tóc chấm vai mái ngố lật tung bộ trang điểm của em và tô son đến thâm cả môi. Mình giải quyết xong, ra rửa tay cho có vẻ sạch đẹp lịch sự xong rồi té. Nước lạnh muốn chết.

Sau đó lên sân thượng hút thuốc. Bọn người đi lên đi xuống đều có vẻ ngà ngà hết. Phía trên có một phòng triển lãm ảnh. Toàn ảnh đen trắng xấu vãi đái. Chụp mặt người và đường phố, ko có gì nổi bật lắm. Có chó nó mua, mình nghĩ. Ngoài sân từng tốp đứng chuyện phiếm và đốt thuốc như trĩ. Các em xông xênh váy áo. Mình rét thấy mồ. Đang đứng ngơ ngơ thì con điên Lena hiện ra. Nó bảo " ơ, tao ko ngờ gặp mày ở đây". Xong mình cuốn cho nó một điếu vì nó ko biết cuốn mà lấy ra đến một vốc thuốc sợi trong gói của mình. Và vì nó hút rất lâu nên mình phải cuốn thêm một điếu để đứng hút với nó cho vui.

Khi hai đứa trở lại bàn thì Luna với con điên còn lại đang ngồi nhâm nhi. Một con mẹ MC ra nói nhăng cuội gì đó. Rồi một em khác lại bắt đầu màn diễn mới tiếp theo : cởi đồ từ từ trong tiếng nhạc đầy nhục cảm. Khi em ấy lôi một chai Jack Daniel từ trong váy ra và ngửa cổ tu mình cứ nghĩ em nó hoành thật. Có lẽ nào em ấy vừa là diễn cho máu lửa, vừa cần tí điên loạn nên chơi luôn whisky kiểu đó ko nhỉ? Rồi em tưới rượu lên ngực em. Rồi em ngậm cái cổ chai bằng nhiều tư thế. Em như một cô gái zigan hoang dại và cô đơn và khát cồn. Khi em kết thúc phần biểu diễn với chai rượu thì con mẹ MC thần kinh chạy ra ngửa cổ há mỏ, ý là xin mày nhỏ nốt chỗ rượu kia vào dạ dày tao đi. Đến buồn nôn với con mẹ này.

Rồi nhạc cũng giật giật cà tưng lên báo hiệu giờ của xõa bắt đầu. Một thằng đen mặc áo da nhảy dậm dật giữa sàn, mắt lim dim. Một em trắng mặc chiếc áo hoa hở rún và hở nách lắc lắc cái bộ ngực không lấy gì làm hãnh diện với thiên hạ. Nhưng em đéo care, em cứ nhảy vì nhạc đã nổi rồi. Một đôi dính nhau như giun gần bàn của mấy đứa. Cô ả giở đủ mọi trò sexy lôi kéo thằng cha. Nhưng thằng này có vẻ hời hợt một chút, mọi động tác nó đáp lại đều có vẻ miễn cưỡng. Nhưng rồi nó cũng úp mẹt vào ngực con đó và hai đứa uốn éo uốn éo như giun suốt cả tiếng đồng hồ.

Luna tự nhiên kiếm được một thằng ất ơ nào đó và chạy theo thằng đó ra ngoài hút thuốc. Còn ba đứa ngồi trơ trọi. Mình nói ba mươi phút nữa tao về đó Lena điên, mi có về không? Hết tàu thì chết cha mi. Con Lena có vẻ tiếc nuối tợn, dùng dà dùng dằng. Nó vẫn chưa nhảy nhót gì, nó cũng chưa say tí gì. Mình ngồi rốn thêm tí nữa cho nốt đêm và cho nó đỡ bơ vơ. Trên sân khấu cô nàng DJ tóc cột một bên bắt đầu đeo phôn và lắc lắc. Lena theo mình ra đến cửa.

Đêm lặng im và lạnh lẽo. Và tiếng gót giày lọc cọc trên mặt đường lát đá nghe buồn biết bao.

Metro chuyến gần cuối.

Ngủ chập chờn.

Mình không bao giờ ưa thích những cuộc vui.

mercredi 10 octobre 2012

cậu nói " giá mà chết đi được một lúc". Tớ đồng ý, tớ cũng thèm như vậy quá

Có điều gì không đúng giữa tôi và chung quanh?
Tôi giữ những sợi dây liên kết đó bằng nghĩa vụ, mà, nhiều lúc tôi muốn quăng mẹ nó đi. Mọi thứ đều chùng chình, đều ơ hờ. Đều đau đớn vì ơ hờ sống. Tôi biết mình không có cách suy nghĩ của những người tôi gắn bó, tôi ruột thịt. Nhiều lần, tôi âm thầm muốn bỏ cuộc sống này. Làm một cuộc sống mới, đơn độc nhưng hạnh phúc hơn. Vì có lẽ, đến một lúc nào đó, tôi không thể thỏa hiệp thêm nữa. Những giới hạn bị đẩy lùi đến bao nhiêu cũng không thể là vô tận. Tôi, hoặc là sẽ chết vì phải diễn mãi một con người cam chịu. Hoặc là tung hê tất cả.

Người đàn ông mặc đồ đen, tay phải cầm ô. Trời không mưa.
Ông già đeo ba lô xanh nước biển. Ba lô bạc phếch.
Xe cam nhông đậu trước cửa parking. Một bữa trưa đang nhộn nhạo trong bếp. Cantine sẽ chật kín người. Sẽ chật kín những câu chuyện hàng ngày.
VOV ca ngợi hết sức thủ đô yêu quý của chúng ta bằng la liệt những ngôn từ sáo rỗng. Ớn thấy mẹ.
RFI đưa tin dân nước này bạo loạn, dân nước kia không chịu chính sách thắt lưng buộc bụng, ông này bà nọ tới thăm chính thức quốc gia khỉ ho cò gáy nào đó. Thế giới sôi nổi ghê ta.
Tôi lia mẩu thuốc lá một cách điệu đà. Y như cách người ta liệng một viên sỏi lên mặt hồ. Mẩu thuốc đậu xuống đất không một tiếng vang, không lật bà lật bật. Chiều nay hoặc ngày mai, nó sẽ theo nước trôi đi.

Thật buồn cười khi những điều tôi muốn từ bố mẹ lại chẳng bao giờ đến, và những điều tôi căm ghét họ lại luôn dành cho tôi. Ví như, họ nói cảm ơn con, mỗi một khi tôi làm chuyện gì đó tử tế ( có cả những chuyện không chủ ý). Hay họ nói bố mẹ tự hào về con. Nghe những điều như vậy, tôi luôn thấy chán ngán, thấy muốn khóc, thấy mình là một đứa khốn nạn. Nhưng tôi tha thứ cho họ, tha thứ cho sự ngây ngô trong cách mà họ sống và nhìn nhận cuộc sống. Họ có bao giờ hiểu được tôi nghĩ gì đâu.

Mẹ, chúc mừng sinh nhật mẹ. Con không chúc mẹ trường thọ, cũng chẳng chúc mẹ trẻ lâu. Mẹ biết đấy, tuổi già là tuổi già. Không có gì cưỡng lại được. Đôi lúc con trách móc âm thầm chuyện này và chuyện kia, nhưng rồi có để làm gì. Cầu mong mẹ khỏe mạnh. Con chỉ cầu mong vậy thôi.

lundi 8 octobre 2012

uh thì mưa ngoài kia. Ta nhớ "Áo bông ai ướt/ Khăn đầu ai khô"

trời mưa. ( tôi đang hát điệp khúc à? )

đi gửi một lá thư xa xôi. quà sinh nhật chắc chắn là muộn mất rồi. thôi thì, muộn cũng được, hãy để dành niềm vui tuổi mới đến khi nào anh nhận ra em...

trời mưa. ( tôi phải rên điệp khúc mưa nắng suốt cả tháng này sao?)

làm gì bây giờ?

đang có mấy người dõi theo tôi. ước gì họ dõi theo âm thầm. ước gì họ đừng đặt tôi vào cái thế biết rõ mười mươi có người dõi theo mình. sẽ ko tự nhiên nữa. tôi sẽ phải tránh né nhiều chuyện, sẽ phải cố viết sao cho thỏa mãn người khác, chứ không được tự do chửi bới, tự do cảm thán, tự do trò chuyện với chính bản thân. hơi có tí chán chường.

trời mưa. ( lạy hồn!)

Bọn trẻ vẫn nô đùa dưới sân bất chấp trời mưa. bất chấp tôi ghét tiếng động. bất chấp có người như tôi, giây phút này cần ngả lưng xuống. Đi quanh quanh thấy thiên hạ nói chuyện yêu đương, cưới xin, con cái, vận mệnh dân tộc, lòng tự trọng, thế hệ lạc loài blah blah...Tôi chẳng biết nên nói chuyện gì, khi mà không chuyện gì trong số những chuyện đó ăn nhập với cuộc đời tôi. Thiên thần hỏi vì sao yêu quái cô đơn. Hỏi ngớ ngẩn. Biết được thì nói làm chó gì nữa, he he.

Có nên đọc nốt Nhảy Nhảy Nhảy không?

dimanche 7 octobre 2012

shak

18h.

về nhà.

theo thói quen, lât máy lên, mở chrome, gõ "f". Một đống người online, một đống người vừa cập nhật chuyện hằng ngày. Có dăm câu thơ, và một cái note. Lâu lắm mới xuất hiện note. Cô ả đang chán đời,  lại nói những câu tuyệt vọng về loài người. Cô ả long đong lận đận. Đến khổ. Không buồn chia sẻ với mình một câu. Cô ả lạnh lùng out nick.

Đốt một điếu vogue bạc hà. Dù hứa với anh sẽ bỏ dần thuốc, ừm, em có thể làm được lắm nhưng bây giờ có lẽ chưa thấy sợ sệt cho sức khỏe của mình. Vẫn gầy đi, rộc rạc héo úa. Chỉ vì anh không ở đây, em cũng chẳng thiết xinh đẹp tươi tắn làm gì.

Định bụng chiều rán cá với nấu canh bí đỏ ăn một bữa cho tử tế, mà lỡ ăn trưa hơi quá đà. Chắc có lẽ làm ly cà phê + quả táo rồi đi ngủ sớm. Mai là một tuần mới. Còn bao nhiêu việc bỏ dở của tuần trước.

Thế là xong một chủ nhật. Nhạt phèo.

Chúa nhật

Một ngày thư thái và êm ả.
Lại vẫn không biết nên gọi tiết trời này là thu hay đông? Nắng đẹp quá. Phố thưa người quá. Hôm nay là chúa nhật. Nhà thờ ở đây ít người đi lễ. Nhà thờ dành cho khách tham quan trầm trồ và chụp ảnh lưu niệm là chủ yếu. Nhà thờ góp phần cho ngành du lịch phát triển rực rỡ ở cái xứ xở lãng mạn này.

Dù sao thì trời hẵng còn quá đẹp để gọi là mùa đông. Nhưng chẳng biết làm gì cho hết ngày chúa nhật. Đi chơi? Mang sách ra quán cà phê ngồi nướng một buổi chiều? Nghe hấp dẫn đấy. Lên quảng trường contrescarpe ngày xưa mấy tay văn sĩ như Hemingway hay ngồi uống rượu và viết lách đi.

Đi cho đến chiều tối, mặt trời đỏ úa hẵng về. Về nấu cơm, có cá mua chiều qua mang ra rán. Pha bát nước chấm. Nấu thêm một bát canh bí đỏ. Vậy là xong ngày chúa nhật. He! 

jeudi 4 octobre 2012

mùa đông

Mùa đông.
Lũ trẻ con đang chơi đùa dưới sân.
Nắng rất đẹp. Hanh và buồn. Như để bù đắp cho một buổi sáng mưa lạnh. Mưa không thành tiếng.

Hôm qua thì nhớ canh khổ qua. Nhớ đến mức chảy nước mắt.
Hôm nay lại thèm một đĩa nhút xào thật cay.

Ai đó nói mình trở về đi thôi. Về nhà, sẽ được sống mùa đông của quê hương.

Như ngày xưa, chiều đông nằm ngủ mê mệt. Tiếng kẻng từ xa vọng lại nghe u uất vô chừng. Mưa rơi trên mái nhà nâu lạnh lẽo. Chiều tím tái, chiều đông rét mướt, chiều mong ngóng mẹ về nhà. Mà có thật là mong ngóng không nhỉ? Lúc còn bé ấy...Mọi âm thanh và màu sắc mình không cố tình lưu giữ lại sống thật lâu bền.

Nhớ đường về nhà hun hút, thật cách xa phố thị rộn ràng. Đạp xe, đi đi về về, mùa đông áo xống rềnh ràng, gió mưa cuồng loạn. Cũng có nhiều lần khóc trong mưa như con điên. Khóc xong về vùi mặt trong chăn ấm, ngủ một giấc mê man. Tuổi thơ ngờ nghệch.

Giờ vẫn ngờ nghệch.

Đến chết vẫn ngờ nghệch.