vendredi 4 janvier 2013

BCPOUNEI

Đêm thứ sáu buồn mồm, rủ SB đi mua ziệu về uống.
Thế là đã bao nhiêu đêm cuối tuần, không có ziệu thì không chịu được. Nhất định không chịu được.

Móng tay xanh chót, còn ziệu thì đỏ vời vợi.

Radio Paradise đang phát Me and the Devil.

Và giờ thì chuyển qua Comfortably numb của Pink Floyd. Mẹ SB đang chat. Mỗi đứa một góc, một ly, một lap, một thế giới cực lạc riêng.

Mình đang chờ đợi điều gì vậy?

Một lời xin lỗi?

Một lời thú tội?

Một sự hả hê?

Một lần phụ bạc nữa?

Thì các người cứ làm như các người muốn đi. Tôi tha thứ được, tôi tha thứ hết, tôi buông, tôi biệt tích.   Đời sống có bao nhiêu mà cứ khổ nhau hoài vậy? Có bao nhiêu mà mỗi lần tôi đặt cược với cuộc đời rằng cuối cùng tôi sẽ bị bội phản, thì y như một tỉ năm trước, tôi lại thắng. Chán bỏ con mẹ đi được.

Anh thân yêu, sinh nhật anh, mình cùng nghe bài này nhé.







Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire