lundi 9 mars 2015

wild palms

Tôi vẫn từng tin sẽ có một người xuất hiện, nhìn thấu tôi, lấp đầy tôi, ở bên tôi vĩnh viễn. Nhưng quá lâu rồi, quá nhiều người đã đến, để tôi thử nhào nặn họ, nhào nặn chính mình. Và rồi cộc kệch, lạc loài, mặc dù có những điều đã đáng gọi là hạnh phúc đấy, nhưng không phải tình yêu. Tôi vẫn tin, như bọn con chiên ngu ngốc tin rằng nước Chúa Trời là có thật, rằng chỉ cần bền bỉ với đức tin thì rốt cục mi sẽ tới được đó. Tới đó rồi làm sao? Làm sao để mi tin rằng mọi thứ mi đánh đổi và cam chịu và mù quáng tát bôm bốp vào mặt mình và sự tồn tại kia là có thật? Chỉ vì cuộc đời này đau khổ và phi lý quá? Chỉ vì mi sinh ra đã cô đơn và cô đơn quá?

Tôi nhảy từ trang sách này sang trang sách nọ. Từ một đoạn của kẻ phản ki tô sang một đoạn của Báu vật của đời rồi đùng một cái lại sang Cọ hoang. Những ngày này, không một điều gì choán hẳn tâm trí tôi, nhưng một thứ năng lượng bừng bừng như lò luyện đan thiêu đốt lồng ngực tôi. Tìm một lý do để khóc, tôi chẳng có. Tìm một người để kể lể, tôi chẳng có. Tìm một linh hồn khác để trút vào sức mạnh kì dị đó, tôi vẫn đợi. Mưa rơi trên mặt tôi, từ cái lỗ thủng trên tấm bạt căng ngang con ngõ nhỏ, mưa chạm lên đỉnh đầu tôi. Rơi xuống thành giòng lạnh buốt trên mặt. Tôi ngắm nhìn mà chẳng yêu cuộc sống. Tình yêu có cần phải tỉnh táo đâu. Tôi ghét tỉnh táo mà.

Tôi tò mò không biết, ở điểm nào mình sẽ nổ tung.