lundi 29 septembre 2014

Này anh, là tình yêu!

Yêu, là cảm giác đứng bên bờ vực. Cái hố sâu thăm thẳm ấy mời gọi anh, khiến anh chao đảo, điên dại. Anh thèm khát lẫn sợ hãi. Anh biết rằng lao xuống đó: hoặc anh sẽ bay lên rất cao, hoặc anh vĩnh viễn nằm lại êm đềm. Là tình yêu cất tiếng gọi anh, như thế đó.

lundi 8 septembre 2014

Chinatown

15 tháng 8 âm, trời sập tối. Trời nóng. Tiếng trống vần vũ ngoài đường. Tiếng xe, tiếng còi, tiếng người rền rĩ. Tôi đọc xong 28 trang đầu tiên cuốn Chinatown. Tôi nhớ Paris, quận 13 bẩn thỉu và thơ mộng quện lấy nhau. Tôi nhớ Belleville bẩn thỉu không thơ mộng, nơi tôi từng có một người bạn Huế học kiến trúc đẹp trai và đoan chính. Tôi phải dừng đọc, vì tôi thấy kinh dị quá, một Paris của tôi sống ở trong cuốn sách kia. Như là tôi đang ngồi giữa quận 13, đang nghĩ xem nên đến Sông Hương ăn mì quảng hay sang Ngọc Xuyến ăn bún mắm? Có những hôm tôi ngồi chỉ yên lặng nghe tiếng mưa. Mưa mùa thu không thành tiếng. Thật ra chỉ có tiếng la hét của đám trẻ dưới sân. Mưa mà chúng vẫn không thôi la hét. Âm thanh đó chạy vút lên cao, tràn qua cửa sổ nhà tôi, ray rứt như thể một lời chào từ thế giới đang sống đến một điểm chết đen ngòm. Hôm nay tôi mới đọc Chinatown.
Tôi không biết là mơ hay là thực? Là tôi đã bỏ tuổi thanh xuân ở Paris? Chừng ấy năm, không một ai, không một ai đến bên tôi mà hỏi: my ổn không? Cũng chẳng tồn tại một câu hỏi như thế từ bên kia đại dương. Tôi đi chợ, tôi nói dăm ba câu với người bán cá, người bán bánh, người đừng bán hàng rong. Tôi qua quầy thuốc lá, nói linh tinh với bác chủ quầy, hỏi thăm cô gái làm theo ca. Tôi ghét cái bồn nước màu đỏ trước toà nhà. Trong khi tất cả các bồn nước của thành phố đều sơn xanh lá cây đậm thì ở đây là màu đỏ. Ai đó viết lên: pourquoi je suis pas vert? Tôi đọc thấy và cười ngất. 
Tôi mới đọc chỉ 28 trang đầu tiên. Tôi sợ đọc hết thì tôi khóc. Nhưng ngày mai tôi sẽ mua thêm hai quyển. Một cho subong, một cho kim. Những người khác không có quyền ghen tị, vì họ không đọc sách.
Bây giờ thì tôi phải đi chặt gà, nấu miến. Mẹ tôi nuôi ba vạn con gà. Mẹ tôi là thánh pet. Mẹ không biết pet là gì. Nhưng mẹ còn là thánh đèn nữa. Hồi đi Lạng Sơn, mẹ mua ba vạn cái đèn tiết kiệm năng lượng phát ra thứ ánh sáng xanh lè tặng cho cả xóm mỗi nhà bốn năm cái. Cách hai hôm mẹ lại gọi điện hỏi tôi có gì ăn không. Mẹ nói mẹ gửi gà ra nhé, trứng nữa nhé. Tôi nói, không, mẹ đừng gửi gì cả. Nhưng mẹ tôi vẫn gửi gà, lần này không phải gà kho nghệ mà cả con chưa nấu. Bố tôi đã vặt lông, nhét vào tủ lạnh. Em tôi tha con gà ra HN. Giờ tôi phải đi nấu miến gà. Mẹ tôi mỗi buổi chiều lại vào chuồng gà, bế từng con lên xem, nâng niu còn hơn nâng niu tôi. Mỗi lần mẹ hỏi, thế bao giờ mày định lấy chồng, tôi nói, con yêu đàn bà mất zồiiiii. Mẹ tôi chửi, con điên!!!!! 

Tôi phải đi nấu miến gà thôi. Kiểu gì tí nữa mẹ cũng gọi điện hỏi. Nếu tôi nói là nấu miến gà, mẹ sẽ hỏi tôi nấu như nào, sau đó mẹ sẽ bày cho bí kíp luộc gà của mẹ. Nhưng tôi không bao giờ làm theo bất cứ cái gì mẹ bảo. Mẹ tôi biết, nhưng lúc nào cũng vẫn bày, nhiệt tâm như lần đầu.