jeudi 27 décembre 2012

give me some sunshine, give me some rain...

Ở đâu chẳng thế.

Margaux sắp đi xuống Albi rồi. Chiều qua ngồi bus chẳng nói gì với nhau, cho tới khi nó sắp xuống bến mới hỏi, ê, mi sẽ nhớ Paris ít nhiều chớ? Xe chạy qua Louvre, chạy dọc sông Seine, chạy ngang Notre Dame, chạy tới quartier latin,...Margaux nói, dĩ nhiên, chút chút vậy.

Margaux cầm hai bức tranh của mình đi. Có thể hai đứa sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa. Có thể trong studio của nó sẽ chẳng có dấu ấn nào của mình được nâng niu gìn giữ. Có thể mọi điều sẽ phai. Nhưng như bây giờ, như từ ngày đầu đến giờ, không phải đã rất tốt đẹp sao?

Mình cũng phải đi về. Dù ở đâu chẳng thế, như lời mợ CT nói, có nghĩa rằng ở đâu mà không loạn? Mình mơ thấy một tiệm sách cửa sơn màu lục nhạt, jazz lưng chừng, đèn vàng ấm nóng, người từng góc nhỏ lặng lẽ thưởng ngoạn.

Cho đến lúc nó phải thành sự thật thì mình mới cam lòng.





dimanche 16 décembre 2012

Cmelitetnn

Noel năm ngoái, có em cùng đi chơi. Lên đồi Montmartre uống vin chaud. Gặp trời mưa. Đèn vàng lạnh lẽo.
Đến nhà thờ đức Bà, đi bộ về phía Odéon, ngồi quán tường đỏ, nhâm nhi Mojito. Ai đó cô đơn giữa đêm khuya. Chị bảo em lục trong túi tìm xem có còn xu lẻ nào thì để lại cho người ta. Họ ngủ từ năm cũ sang năm mới. Họ không hạnh phúc và ấm áp như mình.

Một năm bay nhanh như tên.

Paris lại nháo nhào đón tết mới. Đường phố ngập tràn không khí sắm sanh, đoàn tụ. Chị vẫn mua nhiều đồ lắm, vẫn uống rượu, vẫn la cà. Nhưng chị một mình và nhớ em.

Lúc gần nhau, chị đã không yêu thương nhiều hơn. Để lúc xa nhau, mỗi khi tự trách mình lại khóc thay em.

Chị nhớ bờm quá. 

samedi 8 décembre 2012

arfncemsis

Khi ai đó gọi mi, nghĩa là họ đang cần đến mi.

Khi mi không mang một giá trị gì, tự nhiên sẽ không còn tiếng gọi.

Hãy nhắm mắt lại. Nghe bằng trái tim. Và để mọi kêu gào lắng xuống.

Yep!

dimanche 2 décembre 2012

0

Ta muốn về nhà.
Về nơi ta không còn cảm giác lạc loài vây bủa khủng khiếp rõ rệt như chốn này nữa.
Muốn gặp lại thương yêu, muốn được vỗ về, muốn thôi trách cứ bản thân mình khốn nạn.
Muốn gần gũi bố mẹ. Muốn chạy đua với mặt trời. Muốn mọi thứ dù đã muộn nhưng chưa phải là quá muộn. Muốn tay mình còn với được hơi ấm nhỏ nhoi từ gia đình.

Về đi, my my. Đến lúc rồi.
Mọi người đã đợi từ lâu quá rồi.