lundi 2 février 2015

Hãy hôn nhau khi còn có thể, hi hi!

Đọc lại những cái mail ngày cũ, giữa mình và Thường Bò, thấy yêu lạ lùng. Chưa bao giờ mình đọc lại chúng.
Mail có từ cái thời...mình đang yêu lần thứ 3, sắp sửa bị đá.
Hôm nay thì mình không yêu ai cả. Chúng mình vẫn chỉ than van về cuộc đời, thèm khát những vô biên, chết dí trong những tầm thường lạc thú. Chúng mình đã đi qua 30 năm cuộc đời, làm bạn và giận nhau và lại làm bạn rồi lại giận nhau mải miết. Có những khi im lặng mà an ủi nhau vô chừng. Có những khi nói ra chỉ muốn đấm một phát vào mặt.
Mùa xuân này không có nó. Mùa xuân đầu tiên mình ở nhà nhưng nó thì đi xa. Trước đây thì ngược lại. Hà nội hỗn độn và ngả ngớn, Bò ơi, nhớ không khí nhớp nháp này chứ? Bây giờ trời lạnh lắm. Không ai chạy ngược đường rủ tau đi uống rượu lúc nửa đêm cả.

Đây. 8/1/2011



 Hà My thân mến!
 Tau đã dậy, đánh răng rửa mặt và phi ra đường trong ci rét tê người chỉ để làm việc ông già nhờ: Đi mua cấy máy chống trộm. Sau đó ông già nói muốn đổi loại khác, tau lại về nhà. Tau nhớ đến cảm giác lúc tau cố gắng ra khỏi giường để đi, lúc đó tau nghĩ ra đường thật kinh khủng. Nhưng rồi lúc trên đường tau lại thấy vui. Tau hiểu ra một tí. Những việc đáng chán về cơ bản là không chán a rứa, những việc đáng háo hức hóa ra cũng không đáng để háo hức a rứa.
 Tương tự, là chuyến về của mi. Đáng háo hức nhưng rồi cũng không đến mức đó. Tưởng tượng khi mô mà nỏ đẹp. Tau vẫn khuyên thật lòng là mi đừng về nữa. Và tau thì đúng chỉ nghĩ đến tiền thật, mi về rứa tốn kém, vui thì cũng ba hồi, chứ chạy tìm vui thì có mà cả đời. Hihi!
 Trả lời một số câu hỏi của mi, tau thừa nhận là nói chuyện với mi tau cũng hay mần quá lên. Quá lên trên khía cạnh là nhìn nhận chuyện chi đó nghiêm túc hơn một chút, cay nghiệt một chút. Mà thật ra câu hỏi của mi cũng khó hiểu bỏ mịe.
 Hôm qua nói chuyện với mi về chủ đề bác sỹ kia. Không phải tau nghĩ đến chuyện lương 1 tỉ/1 năm. Cái đó ấn tượng, nhưng không phải là cái đích tau hướng tới. Sau khi thi trượt nội trú, tau suy nghĩ nhiều. Hóa ra, dù sao, tau vẫn muốn phấn đấu trở thành cái gì đó, nhưng tau cũng không muốn bỏ rơi cuộc sống của mình. Ví dụ, thằng bé kia, lương 1 tỉ/1 năm, nhưng cái chính là nó chỉ phải làm việc hơn nửa năm, còn lại có thời gian để du lịch, để SỐNG ( viết hoa). Không bị chìm nghỉm chết ngập trong công việc,..v..vv 
 Nghĩ mà xem, đời người, mục đích là sống đàng hoàng, đàng hoàng là thanh thản về tâm hồn, đầy đủ về vật chất. Tau nghĩ rứa thôi. Rứa thì không có chi sai cả. Nhỉ!

 Có phải mi đang thất vọng chi về tau, hay về cuộc sống nói chung?
 Quả cuộc sống bây giờ, phần nhiều người ta sống và luồn mình vào nhịp điệu xã hội, xấu tốt, dối trá tệ hại thế nào cũng được chấp nhận sống theo thế, luồn lách mặt cúi gằm để đạt một mục đích nào đó. Cuối cùng vẫn không bao giờ thú nhận nổi mình đã sống tệ hại như thế. Rằng thì là ai đó đã làm những điều đó, còn mình thì vẫn trong sạch ko vấy bẩn.
 Mà thôi, bàn si si mần máu. Tết này mi tốt nhất là đừng về. Tau chỉ về nhà khi mô tau thấy thanh thản thôi. Mi đừng về với tưởng tượng về nhà sẽ ấm áp, cũng chỉ là vẽ lên rồi có lý do mà chờ đợi thôi. Ở bên đấy, mi chỉ cần giữ sức khỏe, sống vui vẻ phấn khởi, có rượu uống, cơm nóng, gặp choa thì chat chit nói phét. Rứa là ấm áp rồi. 
 Nhìn mi gần đây tau thấy mi đang vật vã cấy chi a. 
 Nhiều lần lắm muốn viết chi đó cho mi, nhưng hay quên thì đã đành, viết một cấy chi đó có nội dung còn khó nữa, coi như tau cũng có lỗi. 
 Ngày mới tốt lành!

Và đây. 12/1/2011

Xin chào Lê Mạnh Thường,

Điểu đầu tiên a muốn nói với cưng là, dù đôi lúc cưng đã tỏ ra khác biệt nhưng a thậm chí thấy cưng là biểu trưng toàn diện của loài người bình thường, có nghĩa là cưng hờn dỗi, vui tươi, hay nhạo báng, tôn vinh cuộc sống y hệt bất kì ai đó trên đời này. Hiểu ko?

Anh cũng ko hiểu lắm đâu.
Nhưng được cái, viết mail cho cưng rất vui, vì thế nào cưng cũng giả nhời anh, và luôn dài dòng. Anh sẽ ko so sánh cưng ( mail của cưng) với Dũng Điểm ( mail của nó) về mọi mặt, vì anh biết sau cái câu trước, có thể cưng hờn lên ko viết cho anh nữa. Biết đâu í, nhỉ? héhé
Dạo này cưng rất là chán, chập cheng. Bữa thì say, bữa thì háo hức. Có thật sự vì tiền không? Và vì tiền thì có đến mức độ đó không? Công việc đó có thật sự làm cưng háo hức điên lên không? Để rồi mỗi ngày chờ đợi là một mòn mỏi đang giết chết cưng không? 
Anh có suy nghĩ khác. Anh cho rằng cưng không yêu việc đó. Nó ko xứng với tầm của , ko làm cưng vẻ vang hay thỏa mãn. Nhưng thôi, nếu anh sai thì a xin lỗi. Anh sẽ hỏi cho cưng về chuyện đi sang bên này. Nghe có vẻ như đến vùng đất hứa í nhỉ? hẹ hẹ. 

Hôm viết mail cho cưng, là bởi vì a vừa xem xong bộ phim The man from nowhere. Xem phim một mình bao giờ cũng thú hơn. KO có một khán giả nào cùng chia sẻ với mình, cho nên sự thưởng ngoạn đó ko bị chi phối và cảm xúc sẽ ko bị chững lại, bị đè nén, bị sợ bị phát hiện. Cưng thích xem một mình ko? Có bao h xem mà khóc không?

Sau khi hết phim, anh quay lại với thực tế. Hôm đó, quả thật anh giận cưng, vì sao ko cho anh về. Cưng xua đuổi anh, cứ làm như anh về là cái tội. Anh buồn và giận, và nghĩ rằng nếu có về, anh tuyệt nhiên ko gặp chúng mày, đéo bao h nữa. huhu

Hôm nay anh gọi về cho mẹ. Mẹ hỏi anh bên này có bán cái máy mát xa chân nước nóng ko, chân mẹ dạo này đau không chịu nổi. Và anh, cũng hối hả như cưng mỗi lần ông bà già sai việc, đi mua ngay cái máy. Mẹ ko biết anh sẽ về. Anh lại hỏi mẹ cần gì nữa, bố có muốn mua gì không. Mẹ anh, có lẽ cũng như bao bà mẹ khờ khạo khác, cảm động đến phát điên trước hành vi lo lắng và quan tâm gia đình của con mình. Thế rồi anh nghĩ, bằng tuổi anh bây giờ, bố mẹ đã có anh 3 tuổi. Lúc đó bà nội mất được hai năm rồi. Anh bây giờ vẫn còn có bố mẹ. Anh muốn được ít nhất mỗi năm một lần trở về bên họ, nhìn thấy họ già đi, chứ không phải đột ngột 4 năm về để thấy họ tiều tụy hẳn. Ai có quyền cấm anh trở về? Anh có thể là một đứa nhố nhăng ngoài cuộc sống, nhưng anh phấn đấu và chiến đấu với cái đời tệ hại này bằng tất cả sự nhố nhăng của anh, cũng chỉ vì điều gì đó mà anh chưa gọi tên được. Không phải yêu thương cha mẹ đâu, ko phải là đứa con của gia đình đâu, càng ko phải như cưng nghĩ, cần bình yên mới trở về...Có thể, là vì chính anh thôi. 

Anh định mua quà cho chúng mày, nhưng a hết tiền rồi. Liệu mà mua khăn LV cho Tiêu Diêu đi để anh về vặt nó hí hí 

Nhớ dọn dẹp nhà cửa tinh tươm, chăn đệm thơm tho cho anh đấy nhé. 1H đêm thứ bảy anh sẽ say giấc nồng tại nhà cưng!

Bisous!

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire