mercredi 3 avril 2013

Thơ cho M.


Muốn vẽ đôi mắt em nhìn anh qua đêm tối
Mà không thành
Dở dang bức tranh
Chỉ là hai hốc đen buồn rười rượi
Nhìn anh không nói
Những giọt nước đỏ ngầu - run rẩy chạy quanh.

Tình yêu trong em đã ngưng lại mất rồi
Những ước mơ, thi nhau, òa vỡ, chảy trôi
Vì em không còn nhớ
Mồ hôi của anh nồng trong hơi thở
Đôi mắt đen bướng bỉnh nhìn em
Không còn nhớ cánh tay em đã gối đầu lên
Không nhớ nữa, biển trưa, cơn giông và, cát
Em chỉ nhớ đã lâu rồi mình không còn hát
Những lời yêu, thương anh!

Khi em soi mình trong vách đêm
Em biết, lạ lùng lắm, không như ngày xưa nữa
Dù có buồn vì em quên lời hứa
Anh cũng chỉ lặng im
Dù rằng em phản bội
Anh cũng chỉ cười, buốt nhói
Để em hiểu rằng mình tự do.

Anh,Thôi đừng rảy thêm nữa màu tro
Lên cuộc đời vốn nhiều đau đớn ấy
Nếu em vẫn còn đâu đó trong anh
Thì trong em cũng vậy
Anh hiện hữu khắp nơi.
Đừng khía rách trái tim mình bằng những gì em lỡ đánh rơi
Vì tình yêu chỉ là ảo ảnh
Ta đã cố thổi phồng lên
Anh sẽ nhìn rõ em hơn
Khi tình yêu vỡ!

Cuộc sống đẩy em xa anh
Chẳng biết nơi đâu, lúc nào hội ngộ?
Soi vào quá khứ lung linh
Sao không thấy mình, như mình trong đó?

Sao chỉ là những mảnh vỡ kì dị
Ghép thành kí ức ứa đầy
Tình yêu
Tràn qua hốc mắt
Cay! 

....

Mười năm rồi. Trong tim em vẫn không có ai ngoài anh mới đau chứ :))

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire