samedi 12 janvier 2013

douze

Đừng nói xạo nữa. Đừng diễn kịch nữa. Đừng đau xót hay mừng vui phi lí nữa.

Nếu nhận thức được rằng cái chết có thể ập tới bất kỳ lúc nào, với bất kì ai, bất kì ở đâu thì tại sao lại đối xử với đồng loại như vậy? Tại sao lại đối xử với bản thân mình như vậy?

Mi biết rằng kẻ tri túc tìm thấy an lạc trong cô đơn, vắng lặng. Vậy sao còn để tâm tới những lời vo ve? Sao còn nói lời dèm pha? Sao còn đơm đặt chuyện không thành có?

Mi biết rằng vật chất này, xác thân này, tình cảm này là vô thường. Vậy sao còn khóc khi vấp ngã? Còn thù hận khi bị bỏ rơi? Còn phẫn nộ khi bị lừa dối? Còn tủi hờn khi bị tổn thương?

Mi biết rằng mỗi phút giây qua đi không trở lại được bao giờ, là duy nhất. Sao còn ngủ hoài? Sao còn sa đà hưởng thụ?

Mi biết rằng tìm được chính mình, hiểu được chính mình, giải thoát được chính mình gian nan biết mấy. Sao còn càn rỡ với chung quanh?

Mi biết rằng không thể lấy kinh nghiệm của người khác làm chỉ dẫn bao giờ. Vậy đừng sợ hãi. Hãy luôn nói với bản thân mình, dũng cảm, kiên trì, bền bỉ.

Hãy luôn nhớ chuyện Bồ Đề Đạt Ma 9 năm diện bích không nói một lời. Nghe không?

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire