dimanche 13 juillet 2014

Nằm xuống đi.

Có vài việc trong khoảng thời gian trầm cảm này khiến mình muốn khóc.
Một. Lúc Hà Trang và Đức Anh tới ban trưa, kêu, chị ơi sao chị lại không dạy bọn em nữa. Hay là mình cứ học âm thầm kín đáo thôi cũng được. Chị ơi, em cứ nghĩ hay chị là thiên sứ, đến giúp bọn em thi xong rồi chị đi. Haizz. Chị là cô giáo bựa. Chỉ muốn truyền cho các em chữ nghĩa thì ít mà kinh nghiệm sống thì nhiều. Bây giờ chị còn chẳng làm gì nổi cuộc đời mình. Sao có thể tiếp tục dạy các em? Mấy đứa sẽ ổn thôi. Chị cũng có nhiều kỉ niệm với các em rồi :). Je vous aime.

Hai. Lena viết mail. Ma petite folle, mày có chuyện gì à. Uh, tao muốn buông bỏ tất cả. Lena nói bạn nó vừa chết cách đây hai tuần. Rằng cuộc sống này ngắn ngủi lắm, hãy trân trọng mỗi ngày, làm việc thật chậm thôi, tận hưởng, yêu thương. Lena nói nó vẫn nhìn bức tranh mình tặng nó trên tường và nhớ mình. Con dở hơi.

Chiều nay chạy rào rào trên phố, kính râm 100k like a boss, lòng trống rỗng. Chẳng lo, chẳng buồn, chẳng sợ. Không niềm tin, không đích đến. Trong túi còn đúng 440k. Về nhà em bảo vệ xinh troai nói, chị ơi hôm nay là ngày trả tiền vé tháng ạ. Mình cười cầu hoà, mai được không em? Mai đi, đêm nay chung kết mà.

Trăng sáng lắm. Ba bốn hôm rồi đã thấy trăng. Thành phố này vẫn có trăng. Sao mình phải vật vã như thế?

vendredi 4 juillet 2014

Phúc Yên

Tôi rời xa Hà Nội ba ngày, để đến một thị xã lạ lẫm. Dù nó vẫn mang dáng dấp một thị xã rất Việt Nam: kiến trúc lổn nhổn, người dân lắm lời, tham lam, thời tiết oi bức ngột ngạt, dâm đãng. Tôi không ưa được nó. Mà nó cũng chẳng ưa tôi.
Buổi chiều đầu tiên ngồi ở quảng trường trung tâm, tôi nghe tiếng loa phát thanh đang truyền đi tin tức về biển đông với những cụm từ nghe nhẵn cả lỗ hậu hơn hai tháng nay: phẫn nộ, kiên quyết, bảo vệ, thiêng liêng, bất khả xâm phạm, blah blah. Quảng trường trơ trọi giữa nắng. Nó rộng và vô duyên kinh khủng. Hàng rào thấp lè tè, cổng lại khoá trái, ai muốn vào thì trèo mà vào. Mấy con phố ôm quanh quảng trường đầy những hàng nước, hàng ăn đêm. Khi thị xã về chiều, thị xã tím sậm, bắt đầu lên đèn, tôi buồn ghê gớm. Tôi buồn vì cái xấu xí của nó, tôi buồn vì tôi ngồi đây như một con ngộ, ướt sũng mồ hôi, không ước muốn.
Mặt trời đi ngủ là lúc người ta ra quảng trường thật dày đặc. Trẻ em trượt patin, câu cá, vẽ tượng. Các bà các mẹ chạy theo chúng nó để đút từng thìa cháo. Tôi thèm một hơi thuốc nhưng ko dám hút. Thị xã này sẽ tăng xông mà chết hết. Tôi đi loanh quanh, sà vào hàng phở gà, hàng chè bưởi, hàng net, hàng điện thoại di động, hàng hoa quả... Cho tới khi bụng kễnh lên, tôi bước về nhà trọ. Chỗ tôi ở là một ngôi nhà xây từ thế kỉ trước, với bao lơn dành để phơi quần áo và khoảng sân lất phất dây tơ hồng. Những rèm cửa mang một màu xanh lục đậm chói gắt, bóng, dày và nóng nực khủng khiếp. Căn phòng không điều hoà, chỉ có quạt trần vù vù trên đầu. Tôi lăn qua lăn lại trên nền gạch. Lúc thì đọc truyện, lúc thì với lấy ipad xem fb có j hot, lúc mở tin nhắn xem có ai tâm sự gì không. Rồi ngủ. Đã hai đêm tôi nằm ngủ nơi này, ko thân thuộc cũng ko xa lạ. Tôi ngủ ngon. Nhưng tôi không vui.
Ngày mai tôi lại đối mặt với trăm thứ cay đắng. Tôi không hạnh phúc một chút nào.
Ngày mai tôi trở lại thủ đô - mảnh đất man rợ.

Những lúc mồ hôi rơi lã chã, tôi nhớ một người...