dimanche 31 mars 2013

Dimanche

Sau hai ngày rưỡi ăn nhậu, ỉa đái, tám chuyện thì weekend này đã bước tới những giờ phút cuối cùng.  Mặt trời sắp lặn.

Tàn tạ quá.

Kim đã lên đường. Chắc trong lòng nó ngổn ngang lắm. Nãy mình giả vờ ngủ để khỏi phải thấy cảnh tiễn đưa nhau. Chẳng biết bao giờ mới gặp lại.

Buổi chiều tà lúc nào cũng đưa lại một cảm giác u buồn tịch mịch. Đẹp nhưng đáng sợ. Khoảnh khắc chạng vạng đó khiến lòng người dễ chênh vênh hơn bao giờ hết. Ôi những buổi chiều nhốt nhau trong nhà, nằm im nghe mặt trời rơi qua cửa sổ, rồi thở dài vì đã hết ngày. Chẳng làm gì tốt, chẳng làm gì xấu, chỉ làm mỗi một việc là ườn ra đó mà thưởng thức. Thời gian quả thật đã trôi trên da thịt, đã để lại dư âm chứ nào đâu trừu tượng tuyệt đối. Vì ta còn cảm thấy bạn bè quanh đây, cảm thấy hơi ấm của ngày đọng trên tay chân, cảm thấy bóng tối ùa vào từng góc nhà...Thời gian là như vậy chứ đâu...

2 tiếng nữa ra rạp phim với bé Nơ. Chủ nhật này xõa cạn kiệt. Mình đã không còn phải bận bịu một cái gì nữa. Không có gì thúc vào đít lúc này, ơn chúa. Nghỉ ngơi thôi! 


The place beyond the pines. 21h35. Dimanche 31/03/2013

mercredi 27 mars 2013

J-2




Maman, Papa,

Je vais bientôt rentrer.

Laissez moi me reposer un peu dans vos bras...

<3


vendredi 22 mars 2013

lại một thứ sáu



Nhân dịp đọc "Những hạt cơ bản", tôi thấy mình vừa rỗng đi, vừa đầy lên, vừa bình yên, vừa chộn rộn, vừa hiểu vừa không thấu, vừa sợ hãi, vừa dũng cảm.

Chúng tôi nói về cuộc sống hiện đại, sự xói mòn của yêu thương, sự ù lì của cảm giác, sự xa cách mà con người lấp đầy giữa nhau, sự vô vị hằng ngày, sự thỏa mãn và trống trải của sexe. Thế giới đi về đâu vậy? Và nó đã đến từ đâu?

Hôm nay hình như là lập xuân. Buổi chiều nắng ấm. Tôi mời Raphael uống trà, còn tôi uống café. Tôi hỏi Raf, cái ngược lại của pipe là gì, Raf nói là cuni.

Tôi sẽ dạy lại người yêu tôi những từ đó, nếu anh ta không biết. Để một hôm anh ta sẽ nói trong niềm sung sướng thật thà " hey My, merci pour la pipe..." ha ha ha.

WK rồi.

Nghe Radical face nào!!!! :X

jeudi 14 mars 2013

cơ bản.

My à,

Thế rồi em cũng sống có khác gì những kẻ mà em khinh bỉ?

Em cà chớn cà chớn với cuộc đời. Em lựa bạn bè như cứt. Em bám víu những đứa chẳng ra cái mẹ gì. Em chua xót thân em. Em gục ngã. Em tự hứa sẽ đứng lên. Rốt cuộc em vẫn bò lê lết.

Thử nghĩ xem em đã làm gì với tuổi trẻ?

Chơi, rượu, thuốc, trai gái, mê man từ năm này qua tháng khác. Em khoác lác bớ đời với thiên hạ, em làm ra cái vẻ bảnh lắm, cá tính lắm, thông thái lắm. Thực tình em là một đống cứt trộn xà lách. Em thiếu trầm trọng niềm yêu thương với bản thân mình. Vậy làm sao em đòi kẻ khác phải yêu em? Đã bao nhiêu lần em tự hứa? Bao nhiêu lần tự bẻ cong lời hứa? Tư cách gì mà em đòi kẻ khác một lòng một dạ với em? Ngây thơ thế?

My à,

Cuộc sống đó.
Con người đến trong cuộc sống chẳng phải do ý muốn tự thân đâu. Em cũng vậy. Trước khi có mặt nơi này, em đâu ý thức, ai cho em quyền ý thức rằng em sẽ sống và sống như thế? Không ai được trang bị cách quản lý cuộc đời mình, tất cả đều chỉ được bồi đắp bằng vấp ngã và kinh nghiệm và trí khôn. Trên con đường đi đến cái chết, em không tránh khỏi việc bị tổn thương và tổn thương người khác. Vậy, hãy mở lòng ra một chút đi. Thả lỏng mình một chút đi. Tha thứ hay quên họ, vốn chẳng quan trọng với họ đâu. Chỉ quan trọng cho em, cho tâm hồn em. Chẳng ai trên thế giới này dư dả nhiệt tâm nghe em giãi bài cả, cũng chẳng ai cho em dựa dẫm lúc đắng cay. Những chuyện đó chỉ còn mỗi mình em đủ sức làm cho chính em thôi. An ủi và vực mình dậy. Vì em không muốn chết. Vì cuộc sống chưa được phép kết thúc ở đây. Em không có quyền giễu cợt đức hiếu sinh. Biết không hả?

Cứ khóc nếu thật lòng cần phải khóc. Không ai nghe thấy, không ai quan tâm. Nhưng đừng bao giờ phí một giọt nước, cho dù là nước đái, trước những người và những chuyện tầm phào. Nghe em.

hi hi hi 

lundi 11 mars 2013

Cuối cùng cho 01 tình yêu :D

Làm bạn với người yêu cũ là một điều tôi không bao giờ chấp nhận. Tôi chỉ làm bạn với người đó khi là một tình nhân, luôn cố gắng đối xử chân thành và thủy chung nhất. Khi sự chân thành không còn nữa, tôi không cho phép mình bị lợi dụng thêm. Nên, làm bạn với người yêu cũ, đối với tôi là một sự phỉ báng kinh khủng khiếp.

Nhưng tôi chỉ vừa mới minh bạch lý do thôi :))

°°°°
Trong cái đầu bé nhỏ ngu độn của tôi lúc này sao rỗng hơn bao giờ hết.

Chiều, tuyết rơi càng lúc càng nặng. Xoay như bão. Đi trên phố với Raphael. Rồi như kiểu không biết nói cùng ai, tôi đành nói với nó một câu ra cái vẻ hời hợt: " ê, bồ tao đá tao rồi mi ợ". Thằng bé cười nhăn, nó lúc nào cũng nghĩ tôi đùa, bất kể chuyện gì nó cũng phải hỏi lại " thật á? đùa à?".

Nói với người lạ cũng vơi đi chút ít. Chứ nói với bạn bè quen hàng ngày thể nào cũng bị chửi " My ơi là My sao em cứ sống mãi với quá khứ zậy em? Quên mịe mấy cái thằng khốn nạn đó đi". blah blah blah.

Mà nói quên thì quên dc đấy?

Mà đã thành quá khứ đâu. Mới đây thôi còn nghĩ sẽ được gặp lại nhau. Hóa ra là mỗi mình tôi sửa soạn cho hội ngộ, cũng như mỗi mình anh ta sửa soạn cho một cuộc chia ly. hi hi. Không đồng điệu là mấu chốt của mọi đổ vỡ, tiểu thuyết đã bày ra hàng loạt exemple rồi còn gì. Sao tôi cứ thấy hụt hẫng như bị tước mất một chiếc kẹo trong mơ đúng lúc đồng hồ reo vậy nà?

Buồn quá đấy.

Cứ muốn khóc cơ.

Cả ngày ngồi làm việc mà mắt cứ mờ đi. Mịe. may mà không ai thấy nước đen nhèm chảy trên má.

°°°°

Tuyết không rơi nữa rồi, ngày cũng ấm hơn. Có mặt trời tưng bừng, băng tan ra trên đường đi. Ai cũng sợ ngã nên phải bước thật chậm, thật cẩn trọng. Khi phố sá trở lại sạch sẽ, mọi dấu vết của mùa đông cũng dần tan biến.

Tôi tưởng mình cứng cáp hơn nhiều so với ngày xưa, nhưng không phải. Vẫn còn ngớ ngẩn đến mức tìm kiếm trên mạng cách vượt qua cảm giác thất tình. hô hô hô. Chính xác hơn là search dòng chữ " làm thế nào khi bị đá". Sau đó, với tay lấy chiếc vòng vẫn để bấy lâu trong hộp dụng cụ ở bàn làm việc, ngắm nó giây lát. Chiếc vòng là những hột đá xanh đỏ được xâu lại bằng dây sắt mỏng. Ngày trước bị đứt vài lần, mỗi lần lại mất một hột đá, mỗi lần lại thắt thêm một nút khiến nó ngắn đi, đeo không vừa tay nữa. Ngoài những quyển sách tầm phào anh ta gửi tặng sinh nhật ra, thì đây là món quà duy nhất còn sót lại. Tôi ném nó vào thùng rác. Ngày mai bà lao công sẽ đem đi đổ. Ngày mai không thể tìm lại được nữa. Sẽ không có hột đá nào bị rơi ra nữa.

°°°°

My: Tao quá nản với các mối quan hệ nhân quần rồi mi ợ!
Raphael: Sao thế?
My: Không biết. Tao mất niềm tin ghê gớm vào con người. Tất cả lòng nhiệt thành trao đi sẽ bị ném lại bằng một cú phản bội tuyệt đẹp. Tao thấy bất công với những người tao chưa gặp. Nhưng bảo tao tin ai đó nữa thì cay đắng quá, làm ko nổi. Mệt với chính mình.
Raphael: Ừa. Tí mình uống bia đi.
My: yeahhhhhhhh he he he.

°°°°

Mình đùa quá trớn rồi. Xì tóp thôi.
Tình yêu không đùa được. Tiền bạc càng không. Phải lấy lại tiền trước khi thành mây khói chứ :v