mardi 27 mars 2012

T.L

Hôm qua và hôm nay, bỗng nhiên trầm buồn lạ lùng. Tưởng rằng tháng ba sắp hết, tháng ba đầu tiên trong lịch sử không mảy may tủi hờn. Thế mà. Những ngày cuối cùng chuyện gì tới đã phải tới.
Không phải lỗi của ai.
Chỉ cần tỉnh táo một chút, nhẫn tâm một chút, yêu thương chính mình hơn người ngoài một chút. Sẽ không đau đớn gì nữa.
Nói chung là cần tỉnh!
Thế thôi.
Quên thì có thể một vài thời điểm, nhưng tha thứ thì không.
Tuyệt đối không.

mercredi 21 mars 2012

≠÷

Đôi khi, tôi thèm được ai đó biết rằng tôi đang hiện hữu.

Thật buồn và thật buồn cười, là cứ mỗi lúc tôi cần đến một người để trò chuyện cho bớt trống trải thì y như rằng tất cả đều bận, tất cả đều thành tàng hình. Tôi không thể tìm được ai, kể cả một người xa lạ nhất. Tôi không thể nói với bất kì ai, dù chỉ một tiếng "hey". Chẳng có lời đáp nào cho tâm trạng lạc lõng này cả. Hôm nay tôi đã thấm thía nó sâu sắc hơn rất nhiều.

Rồi tôi tự nhủ, có lẽ khi ai đó cần tôi, họ cũng thường bị tôi lạnh nhạt. Và bây giờ, tôi nên chịu quả báo.

Tự nhiên tôi muốn viết thật sự về cuộc đời mình cho đứa con có thể sẽ ra đời nay mai. Tôi hi vọng có thể truyền đạt lại mình qua một cuốn nhật kí mà người sẽ đọc hẵng còn chưa định hình. Đó là phương cách để tôi thành thực với bản thân, chỉnh đốn mình. Cũng là cách để tôi kéo dài sự tồn tại. Trong sâu thẳm, tôi luôn sợ mình tan biến mất.

Trời hôm nay rất đẹp, dịu ngọt và trong đến đau đớn.
Tôi cảm giác mình gặp một cơn choáng váng khi ngồi trong công viên lúc trưa nắng.
Ai đó viết trên bức tường " Regarde le ciel...", và tôi đã chậm rãi ngước nhìn bầu trời.

Hôm nay, tháng ba.