mercredi 22 août 2012

Pirate, oh my pirate!

please,

stay with me
in this cruel world
i can bear all this damn things
but your inexistence.

please,

meet me in my dreams
and see me with your tearing eyes
through my soul.

You've ruined me,
and yourself.

lundi 6 août 2012

T.L

Tôi không yêu anh nhiều hơn lòng tự trọng của tôi, nhiều hơn sự nghiệp của tôi, nhiều hơn tự do của tôi, nhiều hơn bản thân tôi. Nhưng tôi yêu anh bằng với tất cả những điều đó. Vậy, anh vẫn nghĩ rằng chưa đủ? Anh vẫn không thấy giá trị của mình trong cuộc đời tôi sao?


jeudi 2 août 2012

F.T.A

Tôi quá sợ đàn bà rồi.
Sợ lắm.
Ở đàn ông vốn chẳng có nhiều thằng nghĩa khí, thì tại sao phải trông đợi nghĩa khí ở một con đàn bà? Điều đó là không thể. Đàn bà vốn là loại óc ngắn. Cứ cho rằng dăm ba đứa sẽ được óc dài đi, nhưng nghĩa khí không phải là điều chúng có khả năng sở hữu. Hoàn toàn không.
Sợ lắm rồi. Sợ cực kỳ. Mặt trái và mặt phải lật lọng hôm nay hôm mai để làm gì, nhỉ? Vì cái gì, nhỉ? Nghĩ mãi không ra được vì sao, giống đàn bà có quyền hành xử như vậy. ha ha. Ngươi thấy ngươi sai lầm chưa? Thấy đau chưa? Thấy chán ghét cực độ chưa? Đàn bà đấy, sao ngươi dám tin nó? Cơ sở gì mà tin nó? Bao bọc nó, che chở nó, bảo vệ nó, chỉ dạy nó, mở mang nó? Cơ sở gì vậy?
Ngươi không muốn làm nhục người khác, ngươi gắng nhẫn nhịn, ngươi chờ đợi một sự thấu hiểu căn bản? Sao ngươi không hiểu điều căn bản hơn thế: đàn bà làm gì có nghĩa khí?
Bây giờ thì nhớ đi, nhớ kỹ hơn bất cứ điều gì khác trên đời: đừng tin lời chúng nói, đừng vội vàng cảm động trước chúng, đừng để chúng bước vào cuộc sống của ngươi. Tuyệt đối. Đừng!

Ngày hôm nay ngươi đã thấy gì, một cuộc phản bội ư. Thêm một cuộc phản bội ư. Ngươi trách ai được nữa, khi chính ngươi mới là người chọn lựa, người cho phép, người dám hi sinh vì người khác?  Để ngươi nhận lại là kết cục như vậy có đắng lòng không?

Ngươi cười đi. Chuyện thật nhạt. Những chuyện đàn bà muôn đời làm điều ngu ngốc với nhau. Những chuyện không tưởng, nằm mơ ngươi cũng không tưởng được. =)))))))

Im lặng của ngươi, hãy trình diễn nó đi, như một món quà cuối cùng cho loại đàn bà không bao giờ được tha thứ đó: sự khinh bỉ.