samedi 18 mai 2013

ối zời






Chúng ta đang đứng ở đâu vậy?

Khi ôm anh, em biết rằng phía trước mình, phía sau mình, đều là sương mù dày đặc. Chỉ có gương mặt tiều tụy của anh, gục trên ngực em, đang lặng lẽ ngủ, là gần, là thực. Em thương anh biết chừng nào. Chán chường anh biết bao. Em ác. Với anh. Với chính mình.

Anh cũng không biết chúng ta đang đứng ở đâu, phải không?

Nếu em nói rằng, lúc nào em cũng thấy mình như tách đôi ra: một nửa thiện lương, một nửa tà. Em tà tâm đứng nhìn chúng mình từ trong bóng tối, em tà tâm nhếch mép cười. Chua xót. Em thiện lương xua đuổi nỗi dày dò trên gương mặt anh, dựa vào anh, cho anh dựa vào mình. Em tà tâm buồn nôn, muốn bóp cổ cả hai đứa ngu ngốc ấy, chôn chúng đi, cười nhạo sự nhu nhược ăn mềm trong tim chúng. Em tà tâm khóc trong bóng tối một mình, khổ sở vì tỉnh táo.

Anh có biết em như vậy không?

...

Em xin lỗi vì đã không thể làm anh hạnh phúc.

Ối zời. Sến như chả lụa. Nhưng em vẫn cứ xin lỗi thật đấy. Lại khiến anh không biết đáp trả làm sao. Em phục em vãi lúa, hi hi.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire