vendredi 27 septembre 2013

RLY

Em đã ném về phía anh những mũi dao đầu tiên. Đau lắm anh nhỉ?
Em đã nói, để trưởng thành, anh sẽ phải nhận rất nhiều đau đớn. Chỉ có điều, em ra tay nhanh hơn thiên hạ, làm anh đau trước khi anh biết đầy đủ hạnh phúc.
Anh cũng hình dung được những ý nghĩ hỗn loạn trong em mà.
Lúc anh đi, lúc em đóng cổng lại, lúc trở vào phòng, em khóc. Nhưng chỉ một phút thôi, em đã lau sạch nước mắt và làm việc. Anh rời khỏi không gian của em, em mới bình tĩnh. Nhưng không phải tới lúc đó em mới nhận ra mình ác độc. Em nhẫn tâm, như sự thật em đang sống đây. Mà anh thì quá trẻ dại, quá hoang đường.
Em chua xót lắm khi em nặng lời với anh. Em càng chua xót khi anh nói xin lỗi mà thực ra chẳng có lỗi gì. Làm sao có thể đổ lỗi cho một người với xuất thân như anh? Không học vấn, không trải nghiệm, không gia đình, không tương lai. Thứ duy nhất anh sở hữu là tình yêu. Nếu em đạp đổ nó, em biết là anh sẽ gục ngã. Em biết vì những lúc anh gục mặt lên gối em, anh van lơn em đừng bỏ anh, dù thế nào. Anh sẽ cố gắng.
Ba ngày trời anh về, với niềm háo hức gặp lại em, háo hức được gặp lại cảm giác đầm ấm  mà đổi lại em đã hắt hủi anh thế nào. "Sao em không còn muốn hôn anh như ngày xưa nữa?" " Anh chẳng biết làm thế nào để em cười như lần đầu tiên"...anh suy nghĩ rồi nói với em đầy tuyệt vọng.

Bàn tay của anh...luôn ướt mồ hôi...những ngón tay thô ráp, móng dính đầy dầu mỡ...luôn lóng ngóng tìm tay em...luôn muốn ôm em. Bây giờ đã phải chịu đựng sự xua đuổi từ em. Mọi sự anh nghĩ là giản đơn. Mọi sự em nghĩ đều phức tạp. Anh tưởng rằng em không thể đợi anh trưởng thành. Nhưng anh không biết sự trưởng thành của anh và của em KHÔNG BAO GIỜ ở cùng một mức độ. Em có thể làm nhiều điều cho anh, nhưng tuyệt đối em không lấp được những lỗ hổng của anh và không xóa nổi cảm giác rằng anh bị hổng rất nhiều. Em không có trách nhiệm cưu mang cuộc đời ai cả, càng không muốn để anh thấy yếu đuối khi ở cạnh em.

Khi anh hỏi "Bao giờ anh có thể lại về thăm em?". Em nói "Khi nào anh kiếm đủ tiền mời em một tô bún bò Huế!". Anh có biết em nung nấu cái câu khốn nạn đó suốt cả mấy ngày trời không? Tất cả những gì em muốn, là quá sức với một đứa trẻ như anh, nhưng rồi anh sẽ phải làm được. Tự lập lên. Đừng dựa dẫm. Đừng sống bằng tình thương của thiên hạ.

Em sẽ đếm từng ngày anh xa em. Biết rằng mỗi ngày không gặp sẽ là cực hình đối với anh. Nhưng em tin vào những ngày đó hơn tin vào lời anh nói. Dù sau này có ra sao. Những gì anh nếm trải bây giờ đều đáng giá.

vendredi 20 septembre 2013

1.O2


"Anh bực em lắm, thật đấy".

Lần đầu tiên trong đời, anh tỏ ra không khoan nhượng với em nữa. Mỗi lần em cáu chuyện gì (toàn chuyện không có cốt truyện), anh đều bất chấp, đều van xin năn nỉ em thôi đừng giận, rằng anh sẽ chết mất, anh không chịu nổi, em ơi.
Lần này, cũng lại một chuyện ko ra làm sao. Chỉ vì cả ngày em mệt mỏi, loanh quanh giữa 4 bức tường, ngủ và thức mơ hồ. Tâm trạng hoàn toàn chẳng vui. Anh nhắn tin kêu em uống thuốc đi, ko là anh sẽ giận. Em biết anh để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, mỗi ngày đều nhắc em mặc áo dài tay ra đường, ăn cơm, ngủ sớm...Nhưng em không biết quý sự quan tâm của anh (và của nhiều người khác nữa). Em lấy làm bực bội và kiếm cớ hành hạ anh. Em hỏi anh "giận được bao lâu?". Anh sợ em. Lúc nào cũng sợ cái tính quái gở của em. Em nói anh đừng sợ, kệ em, giận lại đi, đừng sà vào em nữa, đàn ông lên. Nghĩa là anh tàn nhẫn lên. Đừng để em sở hữu anh quá nhiều...

Anh đâu phải là cục đất, cũng biết buồn, biết ghen. Cũng biết làm cho em sợ hãi. Em nhớ anh nhiều hơn, mỗi ngày yêu anh hơn, mỗi ngày đều không ngừng suy nghĩ. Em hình dung ở trên kia, cuộc sống của anh chỉ còn xe cộ và dầu mỡ từ sáng sớm đến tối mịt. Khoảng thời gian ít ỏi trước khi anh được đặt lưng xuống giường, anh luôn muốn dành cho em. Ở đó là nông thôn, là mỗi đêm anh nhớ em lại ra trước cánh đồng gọi điện. Vậy mà em cứ đi chơi, không nghe anh gọi, không hiểu anh buồn.
Hôm nay em thật không phải.
Em sai rồi.
Em xin lỗi.

mercredi 18 septembre 2013

4.23

Bờm nói, Bờm muốn về nhà tôi chơi. Là nhà của bố mẹ tôi, không phải là nhà trọ nơi tôi sống và ngủ một mình. Ánh mắt ấy luôn sáng và thiết tha. Đôi lúc nhìn vào đó tôi hay tình cờ nhớ lại những đôi mắt khác, hoặc nhiều lòng trắng, hoặc nhiều màu vàng, hoặc mở tròn ngây thơ đen láy. Của những người đã đi qua cuộc đời tôi.

Ngoài mối tình đầu, chưa có một ai khác tôi đưa về nhà và giới thiệu là người yêu. Tôi chưa từng sợ việc công khai tình cảm của mình. Nhưng những người có tình cảm với tôi thường rất sợ. Trường hợp của Bờm, tôi lại là người không tán thành điều anh muốn.

Làm sao tôi có thể mang một đứa trẻ con lang thang, học hành chẳng tới nơi tới chốn, không gia đình về và nói " bố mẹ, đây là bạn trai con. Em ấy sẽ cưới con khi đủ tuổi kết hôn". Mẹ tôi sẽ tăng xông, bố tôi sẽ im lìm nửa năm là cái chắc. Nhưng hơn hết, sự thật phũ phàng, sự không đón nhận rõ ràng và tất yếu này sẽ làm Bờm tủi thân. Dù tôi biết, là đàn ông, thì cũng sẽ chỉ mỉm cười, bảo rằng ko sao cả. Nhưng là đàn ông chưa đủ lớn sẽ mãi mãi ghi lòng tạc dạ thái độ lạnh lẽo, xua đuổi của gia đình người yêu. Tôi không biết, nhưng tôi sợ, tôi hèn. Tôi trì hoãn. Tôi hứa rằng hai năm nữa. Anh nói không sao cả. Hai năm dài lắm. Mà lòng tôi thì nghĩ: Mười một tuổi lớn lắm. Không học hành là một chuyện tày trời lắm. Tôi có thể gạt bỏ nhiều thứ, bất chấp nhiều thứ. Nhưng chưa bao giờ tôi hết hoài nghi. Kể cả đôi mắt ấy có sáng thế nào, trìu mến ra sao, nghị lực của anh lớn khủng khiếp đi chăng nữa. Tôi không thể tin mọi thứ êm đẹp.

OK. Tôi trở lại mặt đất lâu rồi. Chỉ có một người ở trên mây thôi, và người đó yêu tôi, mỗi giây mỗi phút, cuồng dại. Người đó không có gì, gia đình cũng không. Đến cả một cái tết cũng không. Tôi chọn số 0 đó như một ván bài, một sự thách thức. Mặc dù, khả năng cao là tôi sẽ  thua, thua đậm.