mercredi 10 octobre 2012

cậu nói " giá mà chết đi được một lúc". Tớ đồng ý, tớ cũng thèm như vậy quá

Có điều gì không đúng giữa tôi và chung quanh?
Tôi giữ những sợi dây liên kết đó bằng nghĩa vụ, mà, nhiều lúc tôi muốn quăng mẹ nó đi. Mọi thứ đều chùng chình, đều ơ hờ. Đều đau đớn vì ơ hờ sống. Tôi biết mình không có cách suy nghĩ của những người tôi gắn bó, tôi ruột thịt. Nhiều lần, tôi âm thầm muốn bỏ cuộc sống này. Làm một cuộc sống mới, đơn độc nhưng hạnh phúc hơn. Vì có lẽ, đến một lúc nào đó, tôi không thể thỏa hiệp thêm nữa. Những giới hạn bị đẩy lùi đến bao nhiêu cũng không thể là vô tận. Tôi, hoặc là sẽ chết vì phải diễn mãi một con người cam chịu. Hoặc là tung hê tất cả.

Người đàn ông mặc đồ đen, tay phải cầm ô. Trời không mưa.
Ông già đeo ba lô xanh nước biển. Ba lô bạc phếch.
Xe cam nhông đậu trước cửa parking. Một bữa trưa đang nhộn nhạo trong bếp. Cantine sẽ chật kín người. Sẽ chật kín những câu chuyện hàng ngày.
VOV ca ngợi hết sức thủ đô yêu quý của chúng ta bằng la liệt những ngôn từ sáo rỗng. Ớn thấy mẹ.
RFI đưa tin dân nước này bạo loạn, dân nước kia không chịu chính sách thắt lưng buộc bụng, ông này bà nọ tới thăm chính thức quốc gia khỉ ho cò gáy nào đó. Thế giới sôi nổi ghê ta.
Tôi lia mẩu thuốc lá một cách điệu đà. Y như cách người ta liệng một viên sỏi lên mặt hồ. Mẩu thuốc đậu xuống đất không một tiếng vang, không lật bà lật bật. Chiều nay hoặc ngày mai, nó sẽ theo nước trôi đi.

Thật buồn cười khi những điều tôi muốn từ bố mẹ lại chẳng bao giờ đến, và những điều tôi căm ghét họ lại luôn dành cho tôi. Ví như, họ nói cảm ơn con, mỗi một khi tôi làm chuyện gì đó tử tế ( có cả những chuyện không chủ ý). Hay họ nói bố mẹ tự hào về con. Nghe những điều như vậy, tôi luôn thấy chán ngán, thấy muốn khóc, thấy mình là một đứa khốn nạn. Nhưng tôi tha thứ cho họ, tha thứ cho sự ngây ngô trong cách mà họ sống và nhìn nhận cuộc sống. Họ có bao giờ hiểu được tôi nghĩ gì đâu.

Mẹ, chúc mừng sinh nhật mẹ. Con không chúc mẹ trường thọ, cũng chẳng chúc mẹ trẻ lâu. Mẹ biết đấy, tuổi già là tuổi già. Không có gì cưỡng lại được. Đôi lúc con trách móc âm thầm chuyện này và chuyện kia, nhưng rồi có để làm gì. Cầu mong mẹ khỏe mạnh. Con chỉ cầu mong vậy thôi.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire