vendredi 13 janvier 2012

C.h

Đối với cuộc đời chung, tôi dường như tách biệt. Tôi lẻ loi, tôi ưa sự xa cách. Tôi quen với dò xét âm thầm.
Nhưng đôi khi, đối với một số người, tôi trở thành đáng mến. Bởi tôi nhìn thấy ở họ sự trìu mến không diễn tả được bằng lời. Đó là cảm giác dễ lây lan, đồng điệu.
Và những người đó không biết tên tôi, tôi không biết tên họ. Chỉ cần nhìn nhau chào hỏi, nắm tay, xuýt xoa rằng trời rét quá, mời nhau một ly cà phê rất rẻ.
Họ đến từ những nước nghèo đói. Họ làm những công việc tay chân thuần túy. Tôi đã tự hỏi, liệu có phải vì họ đáng thương mà tôi đâm ra gần gũi họ hơn không?
Chỗ làm việc có rất nhiều người gác cổng là da đen. Mấy người nữa là da trắng, một hai người có lẽ là dân ả rập. Tôi biết mặt từng người, với ai tôi cũng chào hỏi lễ độ, không quên mỉm cười rất thật. Có những chị lao công da đen ngày ngày đến lau sàn, cọ toa lét. Tôi thấy những người da đen cần mẫn đến tội nghiệp.
Ở đó có một chú da đen cao lớn, mặt rất hiền, thậm chí là ngây ngô. Tôi hay chào chú là sếp. Một tuần chú có ba ngày gác cổng. Chú làm việc ở đây và cả chỗ khác nữa. Khi chú kể như vậy, tôi thấy khâm phục lắm. Giờ nghỉ, tôi hay ra ngoài uống cà phê và hút thuốc. Gặp chú tôi sẽ mua thêm một cốc cacao hoặc một lon coca. Chú nói rằng chú không bao giờ uống cà phê, thuốc lá càng không dám động tới. Thực là một con người mẫu mực, yêu đời, hồn nhiên. Câu chuyện của chúng tôi không bao giờ kéo dài quá năm phút. Tôi chỉ dành độ mươi phút để giải quyết xong cơn nghiện, và tôi thích một mình hơn. Dù thế, chúng tôi cũng đã hỏi han nhau thân thiết hơn những người gác cổng khác. Hồi đầu chú còn nhầm tôi là dân thái lan, suốt ngày hỏi tôi bangkok có đẹp không blah blah. Có hôm gặp chú ngồi sau cửa kính đọc báo, gần cái lò sưởi điện có dây may xo đỏ lòm, tôi than weekend này chán quá. Chú đã gợi ý cho tôi đến bảo tàng  Quai du Branly - một nơi, tôi chưa bao giờ nghĩ, dân lao động chân tay lại có nhã hứng tới. Chú khiến tôi ngạc nhiên, chú là người da đen to lớn, ngây ngô kia mà.
Hôm nay tôi lại gặp chú, lại chào ah sếp, khỏe không, lâu ngày quá nhỉ. Chú người nhe hàm răng trắng bóc, mắt tít lại, hai gò má tròn vút lên. Giơ bàn tay khổng lồ ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tôi, chú lắc qua lắc lại. Ba tuần rồi đấy nhé, chúc mừng năm mới sếp nhỏ nhé. Chú đi đâu thế, nghỉ lâu thế kia à, từ hôm đi làm lại đến giờ mới gặp chú đấy.
Và rồi chú kể cho tôi nghe kỳ nghỉ đã làm những gì. Nào có gì nhiều nhặn nhỉ. Chú lái xe qua Đức đón mấy đứa con về ăn tết. Tôi hỏi, bọn trẻ con ở bên ấy mà chú lại ở đây? À, cách đây mấy năm vợ chú đưa con sang bên ấy chơi với bà chị ruột. Rồi tình cờ gặp một người đàn ông nên cô ta ở lại luôn. Ra vậy.
Tôi nhìn sang phía thư viện. Trời tối rồi, người chỉ đi ra chứ không thấy đi vào nữa.
Sếp nhỏ thì sao? Đã nghĩ đến việc có con chưa?
Tôi cười ngất. Chưa có thời gian chú à. Còn phải kiếm tiền đã.
Này cô bé, nhìn vào mắt ta xem nào. Nói cho thật chứ. Tuổi như thế sao lại thốt những lời như thế nhỉ?
Sao cơ ạ? Thật ra thì...cái đó là số phận. Cháu chỉ không kiếm tìm thôi.
Ôi ôi, như vậy là không được, không phải là cuộc sống đâu.
Chú xoay vai tôi lại. Cháu bao nhiêu tuổi nhỉ? 27 hay 28?
Nhiều lắm rồi ạ.
Vấn đề không phải là nhiều.
Vâng, thế chú vẫn ở vậy từ khi cô ấy mang bọn trẻ đi à?

Người da đen cao lớn đẩy tôi ra phía trước, chỉ cho tôi chiếc xe nào đó trong một dãy xe đậu trước thư viện.
Thấy không, hồi đó chú mua chiếc xe to đủ chỗ cho cả nhà. Mới mua xong thì cô ấy đi mất. Cô ấy vẫn hỏi chú rằng nếu một hôm nào đó cô ấy muốn trở lại thì sao. Chú bảo chú sẵn sàng đợi.

Đôi mắt chú cười. Đôi mắt nhìn đâu đó trong đêm tối.
Tôi thở dài trong đêm tối.

Mỗi lần chú sang Đức thăm con, chú ở khách sạn và đón bọn trẻ. Bây giờ chú có hai công việc, tiền kiếm dư dả lắm, ăn tiêu cũng chẳng bao nhiêu.
Chú nói cho tôi, mà như nói với lòng mình, như chờ đợi chuyện gì đó xảy ra.

Biết đâu nhỉ!

Tôi dụi tắt điếu thuốc rồi tạm biệt người da đen cao lớn.

Ngoài trời người đi vội vã.

Chỉ chúng tôi là nhởn nhơ, không hơi ấm.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire