jeudi 12 janvier 2012

E. F

Câu chuyện này trở lại lần thứ ba.

Tôi vẫn nhớ, lần đầu tiên đọc bức thư ấy, tôi khóc. Giản đơn, nhưng mãnh liệt và chân thực. Đó là những điều người ta khát khao nhất khi cận kề cái chết.
(thư của Naoe gửi Noriko)

Vâng, thì anh thuộc về hư vô.

Tôi cũng có hơn gì?

Năm năm trước, hay là sáu năm nhỉ? Tôi tìm kiếm một con đường khác, trắc trở và lông bông hơn rất nhiều so với con đường người lớn vạch ra cho tôi. Những ngày mùa đông lây rây mưa bụi, tôi háo hức khoác lên vai túi vẽ, đi đến lớp. Những chiều muộn ngồi co ro trong phòng học, tôi nghe giảng về "dấu vết", tôi đã nghĩ ngay về anh. Không ai nhìn thấy gió, người ta vốn chỉ nhìn thấy bụi bốc lên, cây lá ngả nghiêng. Ừ, người ta chỉ nhìn thấy dấu vết của cái gì đó mà thôi. Một cái gì bất khả nắm giữ, bất khả sở hữu. Tôi đã viết rằng, anh thuộc về hư vô.

Nhưng tuổi ấy, tôi chưa ý thức nổi, tôi cũng không thuộc sở hữu của bất cứ một ai.

Ngày hôm nay, anh vẫn còn chưa biết hết những điều tôi nghĩ. Đúng hơn, anh vẫn còn chưa biết tôi. Chưa biết trái tim tôi. Trái tim chỉ thuần túy hoặc yêu hoặc ghét. Anh vốn chỉ nhìn ở bề mặt, tôi vốn thích chiều sâu. Anh nồng nhiệt với hết thảy mọi người, tôi lặng lẽ với những gì gần gũi bản chất tôi. Anh hớn hở và tôi lầm lì. Anh không hiểu tôi nhưng ruột gan anh tôi thừa biết. Phải, tôi thừa biết và tôi chua chát. Sự nhạy bén đôi khi lại là một món quà tai quái từ thượng đế. Có những lúc tôi ước mình đừng thấu suốt người khác như vậy. Có những lúc tôi khẩn thiết cầu mong ngu dốt đi vài bậc để mà tin vào màn kịch trước mắt. Có những lúc, tôi tự hỏi rất đau đớn: tại sao thế nhỉ, tại sao tôi đã từng yêu anh như thế và bây giờ tình yêu đó ở đâu rồi?
Tôi cực kì muốn hiểu tại sao.
Tôi đã phớt lờ những lời an ủi rỗng tuếch. Tôi phớt lờ cả những lời xúc xiểm cay độc. Tôi thậm chí còn cười khan vào những thú nhận mùi mẫn và rẻ tiền từ miệng anh.
Tôi chỉ không hiểu vì sao.

Con người, vĩnh viễn không sống vì người khác được đâu. Và, tôi xin rút lại những lời ngu xuẩn tôi đã thốt ra khi xưa: em không thể sống như thế này, nhìn thấy anh mà không được chạm tay vào nữa. Tôi vẫn sống, anh vẫn sống, chúng ta thi thoảng đi qua nhau. Chỉ có tình yêu là biến mất. Hãy nói với tôi, nếu anh có thể nói, vì sao lại thế?

Tôi ngồi lặng lẽ trên phiến bê tông. Tôi biết anh ở đó, tôi nghe thấy tiếng anh, tôi cảm thấy sự hiện diện của anh. Nhưng tại sao tôi không hề mất tự chủ? Tại sao tôi không hề phản ứng?

Anh bước qua tôi, ngẩng đầu nhìn và nói. Tôi chờ anh dứt lời, ném cho anh một cái nhìn không thể lạnh lẽo ngán ngẩm hơn. Cái nhìn chán chường nhất, buồn nôn nhất, ghẻ lạnh nhất và chân thực nhất của tôi. Anh có đau lòng không?

Tôi thì không.

Yêu và ghét, tôi không có quyền trao cho ai cả. Chuyện đó trái tim tôi tự quyết hoàn toàn.

Cũng như anh, tôi thuộc về hư vô.
Không như anh, trái tim tôi tự do tuyệt đối.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire