samedi 10 novembre 2012

£

Trưa nay ngồi ăn với bốn thằng đần. Vì lỡ hứa trước đó, vì không muốn thất hứa mà lê xác đi. Một cuộc ăn uống khổ nhọc. Mình ngồi như một con đần, nghe những câu chuyện thối nhức.
Thấy cái gì đưa vào miệng cũng nhạt nhẽo. Muốn phắn thật nhanh.
Một thằng đần hỏi: chị My năm nay mấy chục rồi nhỉ? Hai tám rồi đúng không?
Mình nghe xong ừh một tiếng, vội vàng cắm mặt xuống tô bún.
Nếu nói thêm từ gì nữa thì chúng nó sẽ đồng thanh: chị lấy chồng đi chứ chờ gì nữa?
Đại loại thế.

Trả lời những câu hỏi dạng đó, cho phù hợp với tư tưởng của những thằng đần là một chuyện khó hơn lên trời. Chúng nó chỉ cần biết rằng, đến tuổi thì phải thế này, thế nọ. Quá tuổi rồi mà không thế này thế nọ thì chắc chắn có vấn đề.

Ngồi với những thằng đần, mình trở nên đần khôn tả. Cứng họng cho đến lúc ra về. Về đến nhà còn muốn ọe.

Nói chuyện với mẹ, bảo rằng con muốn làm việc một năm nữa cho đủ tiền sống trong một khoảng thời gian thất nghiệp rồi con sẽ bỏ việc ở đây. Con muốn vẽ. Con muốn trở thành họa sĩ chứ không thể nào cam lòng sống, lấy lương, tiêu pha qua ngày.

Mẹ ừ, tùy con.

Nói chuyện với cậu, tớ bảo tớ khâm phục cậu cứ vấp ngã rồi đứng dậy vấp ngã rồi đứng dậy. Cậu như con lật đật không yên. Đừng để cuộc đời mình trôi một dòng với những cuộc đời mà cậu khinh bỉ.

Đêm tối lọ mọ bóc tôm, thái thịt. Xào xào nấu nấu. Ngồi ăn một mình.

Bị nghiện những không gian lặng lẽ.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire