vendredi 14 octobre 2011

Ngày của Goya



Mùa đông đến rồi.
Lại một mùa kinh khủng.
Kinh khủng hơn là hiện tại, tôi không biết muốn gì, cần gì, tha thiết điều gì. Ai?
Chỉ có mùa đông vắng lặng, rù rì, bủa vây ngoài kia. Đêm nằm co ro như con tôm, quặp hết tay với chân thu thu dấu dấu trong mọi ngóc ngách có thể còn dư tí ti hơi ấm. Nhưng vẫn lạnh căm căm. hư hư. Cái lạnh dồn ứ ngột ngạt trong lồng ngực. Tôi cần gì? Ai? Điều gì cần đến sự tồn tại của tôi? Phải tôi đang tự hủy hoại mình và gọi đó là một cuộc kiến thiết vĩ đại khi tôi muốn biết từng sự thật nhỏ nhoi nhất? Phải tôi đang tàn bạo với chính mình bằng cách đối diện với toàn những ngõ cụt? Mà ngõ cụt đầu tiên, đó là tôi bất lực trước câu hỏi tôi đang làm gì với cuộc đời của tôi.
Vì chưa thể trả lời ngay lập tức, tôi đành xem xét lại tôi đã từng làm gì với cuộc đời. Xin hai phút để hút thuốc và suy ngẫm.
Thay vì cuốn một điếu thuốc mới, tôi chỉ hút lại một mẩu cũ, đã dụi tắt từ khi nào chẳng rõ. Điều đầu tiên hiện lên trong óc tôi lúc đó, là tôi không biết một chút gì về cuộc đời trước kia tôi đã làm. Tôi đã chủ động làm gì khi đó. Tôi không biết. Nhiều ý nghĩ chạy xéo qua nhưng không đủ mạnh để ở lại, để chấn động tôi lúc này. Một vài người thân, một vài người yêu, nhưng không có ước mơ nào hồi niên thiếu hồi sinh. Vì sao? Vì tôi đang chất  vấn và tôi cần phải viết ra nên chúng không chịu chui ra? Tôi đã từng hơi hơi muốn làm nghề viết, nếu tôi nhớ không nhầm. Nhưng rồi tôi nhận ra mình chưa được trung thực lắm, nghĩa rằng tôi còn ngại ngần, còn chọn lựa, còn bóp méo sự thật để chúng không còn là sự thật nữa, nên mỗi khi đọc lại những gì đã viết, tôi cảm giác buồn nôn. Mỗi một cơn buồn nôn đều kéo tôi lại gần với sự thật kinh tởm hơn, đến nỗi tôi nghĩ rằng, may thay mình không làm gì liên quan đến viết lách. Tôi bỏ ngôi trường đáng lẽ tôi đã vào học ngay trước khi nhập học, không tiếc.Vì tôi cũng chẳng tha thiết đến độ phải tiếc. Nhưng tôi đã đi sai một nước cờ. Khi mà sống lại không có mơ ước. Vì đến giờ tôi vẫn chưa hiểu, lúc bé mình mơ gì? Hay là phải, nhất thiết phải, cố tạo cho mình một ước mơ nho nhỏ, đủ viển vông, đủ ngớ ngẩn để cuộc đời này là đáng sống? Không. Tôi hình như, chắc thế, không có ước mơ gì thật rõ nét. Có lần trong giờ tiếng Pháp, cô giáo có đặt câu hỏi cho cả lớp trả lời, ước mơ của em là gì. Đến lượt tôi ( đã chuẩn bị sẵn một câu đơn giản, sao cho đúng ngữ pháp), tôi nói tôi muốn làm tổng thống. Tất nhiên, tôi không hiểu rõ khái niệm tổng thống là gì khi đang còn đi học, tôi chỉ nói thế vì tôi không muốn như lũ bạn: mơ ước làm giáo viên, luật sư, bác sĩ vv. Người khác có lẽ đã nghĩ tôi ngạo mạn, tôi thì chỉ nghĩ đơn giản đó là một câu trả lời đúng ngữ pháp. Tôi không mơ quyền lực bao giờ.
Thế thì tôi đã mơ gì?
Tôi không biết. Tôi không có. Tôi hình như đã chỉ lội từ đầm lầy này qua đầm lầy khác, mong (chứ không phải mơ) sao cho đừng chìm xuống. Ngu cái là, trong vũng lầy, nếu càng vùng vẫy, lại càng bị lún xuống. Đầu óc ngập đầy bùn, tanh tưởi, bẩn thỉu, tôi vẫn nhớ hình như tôi lúc bé không mơ điều gì. Tôi đang nói thật. Tôi đã nghĩ phải tìm ra một lý do khiến tôi đã sống đến ngày hôm nay, lý do ấy thường thường núp bóng dưới một ước mơ chưa thành hiện thực xuất hiện hầu hết trong mọi cuộc đời. Nhưng tại sao tôi lại không? Tại sao tôi không tìm ra ước mơ của mình là gì, ở đâu? Tôi đi như bố mẹ quyết rằng tôi phải đi, như số phận bắt xa nhà, như một kẻ không ở đây thì ở kia cũng được. Tôi đã đi không vì thèm khát thế giới bao la, không vì này và vì nọ. Không, tôi vừa bị đẩy đi, vừa tự đi vô thức. Đó không phải là giấc mơ của tôi. Đó chỉ là bước ngoặt tình cờ người ta đặt tôi đúng vào đó, và tôi rẽ, và tôi không bao giờ đi ngược lại được nữa.
Thế là, không có một ước mơ rõ rệt, đủ ngông cuồng để chứng tỏ mình là kẻ hoài bão, nhưng tôi vẫn đã sống đến bây giờ. Tôi đoán chắc, có không ít người đã sống như tôi. Bị vài cú hích, thế là bay. Cảm giác lâng lâng, rợn ngợp trước cuộc đời đã nuôi chúng ta qua chừng đó năm tháng. Lê lết. Vô nghĩa. Bám víu. Lưu vong. Tự do. Cô độc. Nửa mùa. Rởm đời. Thế rồi tự nhiên hỏi, vì đâu mà ta sống? Vì cái gì, vì ai, lại phải sống? Và sống như này?
Đừng nói với tôi rằng, vì đã sinh ra thì cuộc sống này là đáng quý, sinh mạng này là vô giá nên nhất thiết phải sống. Tôi không còn nghĩ ngu xuẩn, chung chung kiểu đó nữa rồi, khi mà ngoài kia, một mạng người rẻ như rác thối. Những đống rác còn chưa đổ ụp xuống thì mang đầy rẫy mặt nạ, hớn hở, buồn tủi, âu sầu, rạng rỡ, thân thiết, vồ vập, quý phái, tri thức...nhiều đến nỗi không biết đâu là mặt thật của mình nữa.
Tại sao lại tước bỏ sự thật để nuôi một mớ dối trá và gọi đó là cuộc sống?
Tại sao một cuộc đày ải, tự hủy lại có ý nghĩa sinh tồn hơn cả một hạnh phúc, và hạnh phúc hơn cả việc duy trì sự sống?
Tại sao tôi không thể trả lời mình, không ai trả lời tôi?

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire