mercredi 26 octobre 2011

18h

Chiều nào cũng thế, 18h tôi có mặt trên khoảng sân gỗ với một cốc cà phê và một điếu thuốc cuốn. Và, một mình.
Đôi lúc có người lại xin lửa. Cái mà người ta thoải mái xin nhất, thoải mái cho nhất, kèm theo những nụ cười, đó là lửa. Tôi không nói chuyện với ai ở nơi này, trong không gian bốn bề là kính và bê tông, một bề là ván gỗ ghép lại, tôi đứng hoặc ngồi riêng lẻ. Tôi ngắm bầu trời bị bó hẹp vuông vức trên cao. Đôi lúc tôi không cảm giác đó là bầu trời nữa, nó giống như một bức tranh, một hôm thì xanh, một hôm thì xám, và những đám mây nhưng những nhát màu trắng bất khả nắm giữ. Chúng trôi qua bầu trời vuông vức. Tôi không nghĩ những đám mây có thể đến hai lần lọt vào bức tranh đó.
Khi tôi hút thuốc, uống cà phê, ngồi hoặc đứng rất lẻ loi trong sân ấy. Tôi nghe tiếng chuông nhà thờ. Ban đầu là tiếng ngân dài. Sau đó là những tiếng ngắn hơn, đều đặn. Rền rĩ. Tôi không nhìn thấy nhà thờ vì tôi đứng trong khoảng sân bị chắn bốn phía xung quanh. Tôi nghĩ tiếng chuông rơi xuống từ trời. Tôi lại mường tượng khi chuông điểm, thì những con quạ xáo xác bay. Chúng ập xuống một cây sồi gần đó (hay cây gì chẳng được!) như những chiếc bóng nháo nhào đổ lên nhau, và thân cây run lên bất chợt. Nhưng rồi cây sẽ yên, sẽ yên. Khi tiếng chuông dứt, đám quạ sẽ nhún, vỗ, đập thêm một phát nữa và cái cây lại rung rinh, rung rinh. Chúng trở về, những con quạ đen trở về, đậu trên tháp chuông, trên thánh giá, trên vai áo, trên đầu, trên mũi Jesus. Ờ, nếu như tôi tưởng tượng rằng có một Jesus hiển hiện bên ngoài một giáo đường âm u, làm giá đỡ cho bầy quạ và khóc dưới ánh mặt trời chói lọi tháng mười...

Tôi không biết nhà thờ nằm ở đâu. Nhưng tiếng chuông mỗi chiều tôi nghe là thật.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire