samedi 15 octobre 2011

Imre



Châu Âu già cỗi như một con bệnh đã đến ngày tận thế, suy kiệt, gầm gừ lên những tiếng tuyệt vọng cuối cùng. Chẳng đi về đâu được nữa cả. Lục địa già buồn tủi, tàn tạ, trong phút giây hấp hối này, càng căng lên chống trả định mệnh, càng vỡ bung bét ra những cục u thối rữa. Ôi. Sấm truyền hay là tất yêu của suy vong?
Cao ngạo ư? Hùng mạnh ư? Sung túc ư? Tiến bộ và văn minh nhất ư? Cũng là nơi thối tha bẩn thỉu nhất, lười biếng và giả dối nhất. Những bàn tay dựng lên, những bàn tay khác quật đổ. Kêu gào cái nỗi gì nữa, hùng cường ơi :))
Hôm nay đi qua phố, thấy người ta quần tụ, hò hét và phẫn nộ, đòi công lý và chối bỏ nợ nần. Đúng rồi, chúng tôi không mang nợ cuộc đời. Mà là cuộc đời dẫn dắt chúng tôi, đào hố chôn vùi chúng tôi, nhấn chìm chúng tôi. Bế tắc. Những kẻ gia nhập phong trào phẫn nộ trên toàn thế giới, hu hu, đang chứng tỏ hùng hồn rằng, rồi cũng chẳng có lối thoát nào. Chỉ có những tiếng la ó, tuyệt vọng đập lại trên những bức tường rỗng câm  mà nhân loại đã hồ hởi chung tay dựng lên từ lâu lắc.
Tôi chẳng quan tâm đến chính trị, kinh tế, đám đông. Tôi chỉ đứng nhìn và thấm thía những chuyện lớn lao đang bùng lên ngoài kia, những chuyện gớm ghiếc không tưởng lại xảy ra, những chuyện không ai (dám) chịu trách nhiệm nhưng ai cũng lên tiếng đòi hỏi phải có kẻ đứng ra chịu trận. Nhưng rồi sao? Và sao nữa? Nếu tóm lại chỉ còn phía sau là huyệt mộ?
Tôi, hôm nay, đọc đến giòng cuối cùng của cuốn truyện u ám, nhức nhối, mệt mỏi có tên " Kinh cầu cho một đứa trẻ không ra đời", tự dưng thấy cuộc sống này, không phải cuộc sống chia phần cho mỗi một người trong mấy tỉ nhân loại, mà là cuộc sống chung, mới thối nát và giả dối làm sao, đớn hèn và cam chịu làm sao. Kể cả trong sáng tạo, cái sáng tạo vĩ đại nhất của loài người - sáng tạo đức tin, cũng lộ phần nhu nhược và yếm thế biết chừng nào.

Để con chìm xuống,
Cầu xin Chúa!
Hãy để con chìm xuống
mãi mãi,
Amen.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire