jeudi 17 septembre 2015

Trời mưa đất Bắc

Sao buồn thế?

Thật ra tôi nào có bao giờ đòi hỏi một bàn tay chìa ra cho mình nắm những lúc tủi lòng? Tôi chỉ cần, nếu được, là cái ý nghĩ ấy mà thôi. Đời sống ngắn, mà lại quá dài, bởi sống thực lại chỉ vỏn vẹn vài khoảnh khắc. Cố chấp thường sẽ cô đơn. Cúi đầu đớn hèn thường được thông cảm vỗ về. Chọn đường nào?
Sao phải chọn? Đã là như thế rồi, phải không?
Xin cho tôi đừng tàn nhẫn, để dẫu có bị dồn tới đường cùng tôi cũng sẽ không hận người, không chua chát cho mình.

Mưa nhiều quá. Quên được đôi chút, ngu đi vài bậc có phải tuyệt hơn chăng?

Khoẻ mạnh, khoẻ mạnh lên nhé hai đứa!!!

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire