dimanche 13 juillet 2014

Nằm xuống đi.

Có vài việc trong khoảng thời gian trầm cảm này khiến mình muốn khóc.
Một. Lúc Hà Trang và Đức Anh tới ban trưa, kêu, chị ơi sao chị lại không dạy bọn em nữa. Hay là mình cứ học âm thầm kín đáo thôi cũng được. Chị ơi, em cứ nghĩ hay chị là thiên sứ, đến giúp bọn em thi xong rồi chị đi. Haizz. Chị là cô giáo bựa. Chỉ muốn truyền cho các em chữ nghĩa thì ít mà kinh nghiệm sống thì nhiều. Bây giờ chị còn chẳng làm gì nổi cuộc đời mình. Sao có thể tiếp tục dạy các em? Mấy đứa sẽ ổn thôi. Chị cũng có nhiều kỉ niệm với các em rồi :). Je vous aime.

Hai. Lena viết mail. Ma petite folle, mày có chuyện gì à. Uh, tao muốn buông bỏ tất cả. Lena nói bạn nó vừa chết cách đây hai tuần. Rằng cuộc sống này ngắn ngủi lắm, hãy trân trọng mỗi ngày, làm việc thật chậm thôi, tận hưởng, yêu thương. Lena nói nó vẫn nhìn bức tranh mình tặng nó trên tường và nhớ mình. Con dở hơi.

Chiều nay chạy rào rào trên phố, kính râm 100k like a boss, lòng trống rỗng. Chẳng lo, chẳng buồn, chẳng sợ. Không niềm tin, không đích đến. Trong túi còn đúng 440k. Về nhà em bảo vệ xinh troai nói, chị ơi hôm nay là ngày trả tiền vé tháng ạ. Mình cười cầu hoà, mai được không em? Mai đi, đêm nay chung kết mà.

Trăng sáng lắm. Ba bốn hôm rồi đã thấy trăng. Thành phố này vẫn có trăng. Sao mình phải vật vã như thế?

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire