mercredi 12 mars 2014

Không em ôi buốt giá từ tâm...

Giờ đã là tháng ba. Mẹ người yêu Nguyễn Bính có lẽ cũng chỉ chờ lúc này mà nói bâng quơ, rằng, mùa xuân đã cạn ngày. Tôi còn chưa thấy mùa xuân trên quê hương. Tôi vẫn chỉ có một mùa xuân tha hương. Tôi vẫn còn sống những ngày tha hương trên quê mình, không cả bốn mùa. 

Chừng ba vạn ngày rồi, tôi nằm nghe tiếng lổ đổ trên mái nhà, mỗi đêm. Tôi không ngủ được. Mỗi phút không ngủ tôi lại có thêm năm cây tóc bạc. Nhiều người nhìn tôi thét lên Ahhhhh, chị có tóc bạc kìa. Tôi vẫn giữ chúng như là huân chương, như là dấu ấn của thời gian. Ở một ngã ba đường nọ, tôi hay đắm đuối với một tán cây loà xoà dưới một ngọn đèn vàng khổ hạnh. Khi trời mưa, nhất là mưa liêu xiêu bé bỏng, tán cây với quầng sáng ấy đã khiến tôi thống khổ lạ lùng. Chúng bắt tôi ngồi xuống, thật im lìm, trong cơn say nhè nhẹ. Chúng và cơn mưa quái đản bắt tôi, phải khóc, phải cười. 



Tôi ngồi bệt trong cơn say, tôi đợi một người. 

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire