Là trái tim tôi đã mua hồi cuối tuần trước.
Hôm đó trời nắng đẹp, ai cũng nghĩ là ngày nắng cuối cùng dọn đường cho mùa đông sắp tới. Nhưng mấy hôm sau trời vẫn còn xanh, trước khi thật sự mưa rơi xuống và trên phố người bước đi vội vã co ro.
Tôi định đi mua gì đó, cũng có thể chẳng nghĩ phải mua gì, chỉ là đi cho hết một ngày đẹp rỗi rãi. Thế rồi tôi chọn một trái tim sơn đen, chính xác là một cái kẹp găm có đế gỗ, một thanh sắt nhỏ mỏng gắn nó với trái tim. Giá 1€ 90.
Tôi chưa dùng nó. Tôi không có gì để kẹp lên nó, để nhớ, để mỉm cười hay để phải thực hiện nghiêm túc. Trái tim cứ đứng như thế, đổ bóng vào bức tường trắng mỗi khi tôi bật chiếc đèn bàn lên. Nó vẫn đen. Nó đen làm tôi muốn chấm một màu gì lên cho đỡ thuần khiết quá, nhưng màu đen làm sao lại thuần khiết được? Tôi cũng muốn viết tên mình lên đó. Nhưng lại thành TÔI ở trong một trái tim đen? Mà sự thực thì tôi sở hữu trái tim đen ấy!
Mấy hôm nay bỗng dưng muốn ăn chay. Lâu quá rồi, cuộc sống cứ nhộn nhạo, bừa phứa, ngổn ngang, tạp nham, và mặn đắng. Thế là bỗng dưng tôi muốn tẩy rửa bản thân, mà trước tiên là tẩy rửa dạ dày. Cơ khổ. Nếu ko nhắc đến thì ăn gì cũng ổn, cơm rau xì dầu đậu phụ chẳng sao. Nhưng nhắc đến ăn chay là lại thèm thịt cá kinh khủng, cứ phải dằn xuống, nuốt nước miếng cầm hơi. Thế là có lúc quên mất, gắp miếng sườn lên gặm ngon lành, xong mới nhớ ra, buột miệng " bỏ mịe". Đi toi công sức ăn chay. Nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì người ta có duyên với Phật mới duy trì được nếp ăn uống thanh đạm, mình cố gắng trong chừng mực cho phép nên chăng xúc tiến tháng ăn chay 4 ngày? Mà nhân nhắc tới Phật, lò dò lên mạng tìm mấy lời răn kinh điển, té ngửa ra toàn những thứ xưa nay dân tình tin sái cổ thì hóa ra toàn của bịa, vốn chẳng chép trong cuốn kinh nào. Đến Phật cũng bị đạo thế này, suy suyển thế này, thì còn gì trên đời người ta không dám bóp méo, ngụy tạo ra nữa, nhỉ?
Tôi có một trái tim đen, thuần túy, đổ bóng lên bức tường vôi trắng. Phật, ngài nhìn thấy chăng? Tôi biết mình đang lo lắng điều gì, vấp phải những khó khăn gì, hiểu nguồn cơn của mọi khúc mắc lúc này là khởi thủy từ những việc tôi đã làm trước đó, nhưng tôi đã nhẹ nhàng hơn biết bao nhiêu khi tin rằng, như ngài nói, nếu cầu mong một cuộc đời suôn sẻ như ý thì cuộc đời ấy còn gì là đáng sống, còn gì cơ hội để biết đến hạnh phúc?
Tôi vẫn giữ một trái tim đen.
Nó đổ bóng lên bức tường trắng.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire