Nếu một hôm tôi muốn bắt đầu viết tiểu thuyết ( hay cái gì đó thật nghiêm túc ), tôi nghĩ rằng tôi sẽ không đắn đo ở phần đề tặng.
Tôi sẽ ghi tên anh ở đó, bằng chữ in nghiêng, nhỏ và mảnh, trên một tờ giấy trắng mênh mông. Để tên anh thật cô đơn, như anh đã từng sống. Và để tên anh là duy nhất, như anh đã từng hiện diện trên cõi đời này với phẫn nộ và tuyệt vọng không gì so sánh bằng.
Cho Christopher McCandless
Tôi vừa muốn, lại vừa sợ xem lại bộ phim đó. Không phải vì khung cảnh đối lập của Alaska với cái xã hội thối tha mà anh từ bỏ, không phải cái bố cục của câu chuyện, không phải vì cái hoang liêu và tê tái của số phận con người, mà vì những câu thoại.
Rather than love, than money, than faith, than fame, than fairness... give me the truth.
Nếu tôi có thể viết gì đó, cần viết gì đó, tôi thề rằng tôi sẽ chỉ viết sự thật. Dù nó có đau đớn và đơn độc đến thế nào đi chăng nữa. Vì tôi cảm thấy dòng chữ cuối cùng anh viết trong nhật kí " happiness is real when shared" không hàm ý anh khao khát được chia sẻ, mà chỉ nói lên anh đã lẻ loi ra sao trước thế giới điên rồ này. Anh vĩnh viễn không thuộc về nó, nó chối bỏ anh, anh chạy xa nó với một nỗi đau không chịu đựng nổi.
Tôi vẫn chưa biết liệu có thể làm một người viết hay không. Viết giản dị, viết chân thực, viết đúng cuộc sống mà tôi chứng kiến. Những con người xung quanh tôi, hàng ngày và hàng giờ rên rỉ, lười biếng, quẫn bách, và thỏa hiệp khôn cùng. Tôi nằm ở trong đó, mịt mù giữa đống người ấy, không phải là tôi riêng biệt trong một đống người, mà là tôi xác thịt tôi tinh thần bị nhào trộn, cuồng quay không dứt trong vòng xoay khổng lồ khốn nạn này.
Dẫu sao, dù chỉ là nghĩ đến, tôi vẫn sẽ dành trang đầu tiên trong cuốn sách (nếu có xuất hiện) nghiêm túc của mình, lời đề tặng cho anh. Giản dị, chân thật.
Tôi hứa.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire