WoW.
Tháng mười. Mùa thu năm thứ hai mươi bảy tôi có mặt trên đời. Chưa bao giờ tôi thích nhớ đến chuyện mình đang già đi, sống mòn mỏi và trốn chạy nhiều cuộc vui, nhiều khuôn mặt. Tôi lần lữa tính tuổi mình. Giá mà cứ 18 sang 19 rồi lại trở về 18 nhỉ, có phải Naoko đã nói như thế ? Giá như đừng bao giờ phải bước sang tuổi hai mươi. Naoko van vỉ. Wanatabe lặng thinh.
Còn bác sỹ Naoe nói với tôi rằng, ngay từ ngưỡng tuổi 20, ai ai cũng bắt đầu quá trình lão hóa.
Tôi đã bớt nhớ đi nhiều chuyện. Tôi đã nghĩ thật lâu mới ra một cái tên. Tôi đã mỉm cười khi nhìn mấy sợi tóc bạc trên đầu. Tôi đã thấy hơi chua xót khi đuôi mắt cười lộ nếp nhăn.
Tôi đã không còn một trái tim trong sáng.
Nhưng nhiều lúc tôi tự hỏi, đã bao giờ trái tim tôi thực sự trong sáng ? Vì dường như, luôn ẩn chứa trong buồng tim ấy một ngụm khói đen đặc. Đôi lúc, tôi thấy mình thú dữ. Màu đỏ, màu cam, màu hồng đượm, màu tím sẫm, màu xanh sằng sặc…tôi thấy mình dã man cuồng nộ. Tôi, nếu có dịu dàng, thì đó là một tôi đóng kịch.
27 tuổi rồi. Con số thần thánh dành cho những kẻ không quy phục bất kỳ một sức mạnh nào. Những kẻ anarchiste ( mà Trần Dần gọi là người phá ?), những kẻ tự sinh ra một sức mạnh ghê gớm hủy diệt hơn cả thiên thần lẫn quỷ sứ, đốt rụi đời mình và tái sinh như phượng hoàng lửa bất tử trong lịch sử bi tráng của loài người.
Nhưng mà tôi sẽ qua tuổi 28, 29 rồi 30. Tôi còn tỉnh táo, còn thỏa hiệp với đời.Còn có thể nhẫn nhịn, có thể cúi mình, có thể âm thầm chịu đựng. Tôi còn có thể cười với thiên hạ một chút chơi, giỡn với thiên hạ đôi ba hồi. Tôi còn nợ nần chưa trả hết. Tôi còn đợi người quỳ xuống van xin tôi. Tôi còn phải sống cho mòn thêm nữa.
Tôi còn nhiều năm tháng đi tìm một điều không rõ là gì. Nhưng tôi phải tìm ra. Vì tim tôi đã hung dữ lên nhiều lắm rồi, tối đen mù đặc rồi.
Mùa thu, lúc nào tôi nhớ bài thơ ngắn của Jacques Prévert :
L’Automne
Un cheval s’écroule au milieu d’une allée
Les feuilles tombent sur lui
Notre amour frissone
Et le soleil aussi.
Un cheval s’écroule au milieu d’une allée
Les feuilles tombent sur lui
Notre amour frissone
Et le soleil aussi.
Rùng mình.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire