Thế giới này thật lạ.
Trong đơn độc, người ta vẫn mong có kẻ dõi theo mình.
Và khi biết rằng, ta chưa tuyệt dấu hẳn, thì lời ta thì thầm lại thành một tiếng vọng xa xôi, gửi gắm tưởng như vô cùng vô ý, nhưng lại nhắm đến không chỉ là bản thân ta nữa.
Cuộc đời luôn cần những tương tác, dù nhỏ nhoi nhất, mỏng dịu nhất, bởi không thể nào lại đứng yên. Đứng yên là chết rồi. Hãy chỉ dõi theo thôi, âm thầm và vắng lặng thôi. Ta vẫn biết, và vẫn đang nói.
Mỗi ngày ta rõ ràng hơn một vài thứ mà trước đây ta thường tặc lưỡi bỏ qua. Ta đã từng sống ngẩn ngơ. Ta mộ điệu tính phóng khoáng. Ta coi thời gian, sự bền bỉ, lòng tin, là phù phiếm còn những thứ phù phiếm bản chất thì ta nâng lên làm giáo điều. Ta không muốn đổi mình đi, không thể chấp nhận bị mất lòng thương vào con người chỉ vì người khác làm tổn thương ta. Ta cũng không muốn so đo tỉ mẩn những vụn vặt hàng ngày. Nhưng, có nhiều tính cách ta từng kinh ghét, nay ta phải học sáng suốt. Đầu tiên, là kỷ luật. Không có ai thay ta sống cuộc đời của ta. Chỉ có khắc nghiệt với bản thân mới không làm ta bị sa lầy thêm nữa.
Nick có nói con người sinh ra vốn ko bình đẳng về nhân cách, và anh chắc chắn một điều, rằng, anh nằm trong số rất ít ỏi những người trung thực nhất trong thế giới này.
Ta cũng muốn một ngày, có thể tự hào như vậy. Đơn giản rằng: mình đã sống đúng.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire