dimanche 9 octobre 2011

Chủ nhật

Mình có thói quen đặt tiêu đề ngẫu nhiên, cho bất cứ một mẩu chữ nào viết ra. Hoặc là những kí hiệu loằng ngoằng vô nghĩa, hoặc ngày tháng trước mặt, hoặc đơn giản vài dấu chấm. Mình nhớ ngày xưa, mail của M thường để subject là dấu chấm than. Hình như khi không biết phải diễn đạt làm sao, người ta thường dùng dấu đó, và càng ngày mình càng mất khả năng diễn đạt thậm tệ.
Hai hôm nay lôi lại quyển sách từng mượn thư viện Cappucins không chịu trả ra dịch. Mình đã bắt đầu dịch một lần cách đây tầm ba bốn năm, nhưng chỉ là phần chữ ở bìa sau. Không biết bao giờ mới xong được một chương? Với tình trạng cẩu thả và vô nguyên tắc trong lao động như này, có lẽ cả đời mình không làm nổi thứ gì nên hồn.
Ít ra, mình vẫn muốn làm một cái gì đó thật nhiệt tâm.
Vừa xem xong bộ phim "Page 8", mình khoái các nhân vật nam trung niên trầm tư, nói ít nhưng sắc sảo, cô đơn và lịch lãm, đủ để thu hút bất cứ người phụ nữ nào. Haizz. Mình đổi gout mất. Mình nhớ người đàn ông từng gặp trên chuyến tàu về Paris. Giá một ngày, có thể gặp lại ông trên phố...
Trong phim, Elliot ( nhân vật chính làm điệp viên cao cấp - trùng tên với nhà thơ nổi tiếng ) khi được hỏi cảm nghĩ về những bức tranh của cô con gái họa sỹ, ông đã nói rằng, với một người chưa trải qua hết cuộc đời như cô mà vẽ những bức tranh thảm thiết như thế này thì quá sức tưởng tượng. Nếu như nó là thật, thì cô gái tàn nhẫn với cuộc sống, còn nếu nó là dối trá, thì chẳng cần phải nói. Ông không thích một người trẻ nhìn cuộc sống ảm đạm. Mặc dù, cuộc sống, đôi khi như thế thật.
Sáng ngày mai mình sẽ đi mua toan. Mình đang muốn những ton màu sống động, nóng, mạnh. Mình muốn một món quà sinh nhật ấm áp. Cho ai thì mình chưa cần biết, cũng không ai cần phải biết. Nếu có, sau này, khi nhìn lại bức tranh, mình sẽ nói "tôi không nhìn cuộc đời như nó vốn thế. Tôi tạo ra cuộc đời riêng biệt trong thế giới của mình tôi". Và anh ấy, cũng ở đó, trong bức tranh sặc sỡ của tôi.
CRN!

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire