Làm bạn với người yêu cũ là một điều tôi không bao giờ chấp nhận. Tôi chỉ làm bạn với người đó khi là một tình nhân, luôn cố gắng đối xử chân thành và thủy chung nhất. Khi sự chân thành không còn nữa, tôi không cho phép mình bị lợi dụng thêm. Nên, làm bạn với người yêu cũ, đối với tôi là một sự phỉ báng kinh khủng khiếp.
Nhưng tôi chỉ vừa mới minh bạch lý do thôi :))
°°°°
Trong cái đầu bé nhỏ ngu độn của tôi lúc này sao rỗng hơn bao giờ hết.
Chiều, tuyết rơi càng lúc càng nặng. Xoay như bão. Đi trên phố với Raphael. Rồi như kiểu không biết nói cùng ai, tôi đành nói với nó một câu ra cái vẻ hời hợt: " ê, bồ tao đá tao rồi mi ợ". Thằng bé cười nhăn, nó lúc nào cũng nghĩ tôi đùa, bất kể chuyện gì nó cũng phải hỏi lại " thật á? đùa à?".
Nói với người lạ cũng vơi đi chút ít. Chứ nói với bạn bè quen hàng ngày thể nào cũng bị chửi " My ơi là My sao em cứ sống mãi với quá khứ zậy em? Quên mịe mấy cái thằng khốn nạn đó đi". blah blah blah.
Mà nói quên thì quên dc đấy?
Mà đã thành quá khứ đâu. Mới đây thôi còn nghĩ sẽ được gặp lại nhau. Hóa ra là mỗi mình tôi sửa soạn cho hội ngộ, cũng như mỗi mình anh ta sửa soạn cho một cuộc chia ly. hi hi. Không đồng điệu là mấu chốt của mọi đổ vỡ, tiểu thuyết đã bày ra hàng loạt exemple rồi còn gì. Sao tôi cứ thấy hụt hẫng như bị tước mất một chiếc kẹo trong mơ đúng lúc đồng hồ reo vậy nà?
Buồn quá đấy.
Cứ muốn khóc cơ.
Cả ngày ngồi làm việc mà mắt cứ mờ đi. Mịe. may mà không ai thấy nước đen nhèm chảy trên má.
°°°°
Tuyết không rơi nữa rồi, ngày cũng ấm hơn. Có mặt trời tưng bừng, băng tan ra trên đường đi. Ai cũng sợ ngã nên phải bước thật chậm, thật cẩn trọng. Khi phố sá trở lại sạch sẽ, mọi dấu vết của mùa đông cũng dần tan biến.
Tôi tưởng mình cứng cáp hơn nhiều so với ngày xưa, nhưng không phải. Vẫn còn ngớ ngẩn đến mức tìm kiếm trên mạng cách vượt qua cảm giác thất tình. hô hô hô. Chính xác hơn là search dòng chữ " làm thế nào khi bị đá". Sau đó, với tay lấy chiếc vòng vẫn để bấy lâu trong hộp dụng cụ ở bàn làm việc, ngắm nó giây lát. Chiếc vòng là những hột đá xanh đỏ được xâu lại bằng dây sắt mỏng. Ngày trước bị đứt vài lần, mỗi lần lại mất một hột đá, mỗi lần lại thắt thêm một nút khiến nó ngắn đi, đeo không vừa tay nữa. Ngoài những quyển sách tầm phào anh ta gửi tặng sinh nhật ra, thì đây là món quà duy nhất còn sót lại. Tôi ném nó vào thùng rác. Ngày mai bà lao công sẽ đem đi đổ. Ngày mai không thể tìm lại được nữa. Sẽ không có hột đá nào bị rơi ra nữa.
°°°°
My: Tao quá nản với các mối quan hệ nhân quần rồi mi ợ!
Raphael: Sao thế?
My: Không biết. Tao mất niềm tin ghê gớm vào con người. Tất cả lòng nhiệt thành trao đi sẽ bị ném lại bằng một cú phản bội tuyệt đẹp. Tao thấy bất công với những người tao chưa gặp. Nhưng bảo tao tin ai đó nữa thì cay đắng quá, làm ko nổi. Mệt với chính mình.
Raphael: Ừa. Tí mình uống bia đi.
My: yeahhhhhhhh he he he.
°°°°
Mình đùa quá trớn rồi. Xì tóp thôi.
Tình yêu không đùa được. Tiền bạc càng không. Phải lấy lại tiền trước khi thành mây khói chứ :v
Nhưng tôi chỉ vừa mới minh bạch lý do thôi :))
°°°°
Trong cái đầu bé nhỏ ngu độn của tôi lúc này sao rỗng hơn bao giờ hết.
Chiều, tuyết rơi càng lúc càng nặng. Xoay như bão. Đi trên phố với Raphael. Rồi như kiểu không biết nói cùng ai, tôi đành nói với nó một câu ra cái vẻ hời hợt: " ê, bồ tao đá tao rồi mi ợ". Thằng bé cười nhăn, nó lúc nào cũng nghĩ tôi đùa, bất kể chuyện gì nó cũng phải hỏi lại " thật á? đùa à?".
Nói với người lạ cũng vơi đi chút ít. Chứ nói với bạn bè quen hàng ngày thể nào cũng bị chửi " My ơi là My sao em cứ sống mãi với quá khứ zậy em? Quên mịe mấy cái thằng khốn nạn đó đi". blah blah blah.
Mà nói quên thì quên dc đấy?
Mà đã thành quá khứ đâu. Mới đây thôi còn nghĩ sẽ được gặp lại nhau. Hóa ra là mỗi mình tôi sửa soạn cho hội ngộ, cũng như mỗi mình anh ta sửa soạn cho một cuộc chia ly. hi hi. Không đồng điệu là mấu chốt của mọi đổ vỡ, tiểu thuyết đã bày ra hàng loạt exemple rồi còn gì. Sao tôi cứ thấy hụt hẫng như bị tước mất một chiếc kẹo trong mơ đúng lúc đồng hồ reo vậy nà?
Buồn quá đấy.
Cứ muốn khóc cơ.
Cả ngày ngồi làm việc mà mắt cứ mờ đi. Mịe. may mà không ai thấy nước đen nhèm chảy trên má.
°°°°
Tuyết không rơi nữa rồi, ngày cũng ấm hơn. Có mặt trời tưng bừng, băng tan ra trên đường đi. Ai cũng sợ ngã nên phải bước thật chậm, thật cẩn trọng. Khi phố sá trở lại sạch sẽ, mọi dấu vết của mùa đông cũng dần tan biến.
Tôi tưởng mình cứng cáp hơn nhiều so với ngày xưa, nhưng không phải. Vẫn còn ngớ ngẩn đến mức tìm kiếm trên mạng cách vượt qua cảm giác thất tình. hô hô hô. Chính xác hơn là search dòng chữ " làm thế nào khi bị đá". Sau đó, với tay lấy chiếc vòng vẫn để bấy lâu trong hộp dụng cụ ở bàn làm việc, ngắm nó giây lát. Chiếc vòng là những hột đá xanh đỏ được xâu lại bằng dây sắt mỏng. Ngày trước bị đứt vài lần, mỗi lần lại mất một hột đá, mỗi lần lại thắt thêm một nút khiến nó ngắn đi, đeo không vừa tay nữa. Ngoài những quyển sách tầm phào anh ta gửi tặng sinh nhật ra, thì đây là món quà duy nhất còn sót lại. Tôi ném nó vào thùng rác. Ngày mai bà lao công sẽ đem đi đổ. Ngày mai không thể tìm lại được nữa. Sẽ không có hột đá nào bị rơi ra nữa.
°°°°
My: Tao quá nản với các mối quan hệ nhân quần rồi mi ợ!
Raphael: Sao thế?
My: Không biết. Tao mất niềm tin ghê gớm vào con người. Tất cả lòng nhiệt thành trao đi sẽ bị ném lại bằng một cú phản bội tuyệt đẹp. Tao thấy bất công với những người tao chưa gặp. Nhưng bảo tao tin ai đó nữa thì cay đắng quá, làm ko nổi. Mệt với chính mình.
Raphael: Ừa. Tí mình uống bia đi.
My: yeahhhhhhhh he he he.
°°°°
Mình đùa quá trớn rồi. Xì tóp thôi.
Tình yêu không đùa được. Tiền bạc càng không. Phải lấy lại tiền trước khi thành mây khói chứ :v
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire