jeudi 28 février 2013

Minh

Sáng nay em ngồi đọc lại "Con tàu trắng" mà ngày xưa em đã chọn nó thay vì "Cánh buồm đỏ thắm" để tặng cho anh. Thú thật là em không còn nhớ nổi cốt truyện ra sao, tác giả là ai. Em chỉ nhớ nó bạo tàn hơn lứa tuổi hồi đó của chúng mình.

Em đọc lại từng đoạn ngắn, trên mạng. Cố hình dung lại cảm xúc ngày xưa.

Đến đoạn thằng bé muốn biến thành cá và bơi đi rồi.

Trời ơi.


Có con sông nào rộng hơn ngươi không, Enexai ?
Có dải đất nào thân yêu hơn ngươi không, Enexai ?
Có nỗi đau xót nào sâu thẳm hơn ngươi không, Enexai ?
Có cái gì tự do phóng khoáng hơn ngươi không Enexai ?
Không có con sông nào rộng hơn ngươi, Enexai.
Không có đất đai nào thân thiết hơn ngươi, Enexai.
Không có nỗi đau xót nào sâu thẳm hơn ngươi, Enexai.
Không có gì tự do phóng khoáng hơn ngươi, Enexai.




Em khóc mấy lần rồi nhỉ. Lúc thằng bé đứng bên sông gào lên vì muộn học ấy, hay lúc nó mơ thành cá bơi ra con tàu trắng, gặp bố nó và kể chuyện cho bố nghe ấy, hay lúc nó ngồi trên ngựa với ông và ông kể cho nó nghe đã gặp đàn hươu trở về ấy...

Em nhớ đã từng khóc lúc xa xưa. Em đã sợ cuốn sách quá thô ráp, quá buồn bã, quá trần trụi để làm quà tặng cho người yêu. Chắc là em đã đấu tranh ghê gớm lắm để cuối cùng vẫn chọn nó. Rồi đạp xe băng băng dưới mưa. Chạy về phía anh hăm hở. Ôi chao!

Em đọc hết rồi. Ông lão đã bắn chết mẹ hươu sừng. Mọi người chén thịt no nê, mỡ dính bóng nhẫy trên mặt. Thằng bé không lay được ông dậy, nó men ra bờ sông. 
Nó sẽ thành cá và không trở về nữa.

Em nhớ lại được hết rồi, Minh à.

Nhưng anh có nhớ gì không?

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire