Sau hai ngày rưỡi ăn nhậu, ỉa đái, tám chuyện thì weekend này đã bước tới những giờ phút cuối cùng. Mặt trời sắp lặn.
Tàn tạ quá.
Kim đã lên đường. Chắc trong lòng nó ngổn ngang lắm. Nãy mình giả vờ ngủ để khỏi phải thấy cảnh tiễn đưa nhau. Chẳng biết bao giờ mới gặp lại.
Buổi chiều tà lúc nào cũng đưa lại một cảm giác u buồn tịch mịch. Đẹp nhưng đáng sợ. Khoảnh khắc chạng vạng đó khiến lòng người dễ chênh vênh hơn bao giờ hết. Ôi những buổi chiều nhốt nhau trong nhà, nằm im nghe mặt trời rơi qua cửa sổ, rồi thở dài vì đã hết ngày. Chẳng làm gì tốt, chẳng làm gì xấu, chỉ làm mỗi một việc là ườn ra đó mà thưởng thức. Thời gian quả thật đã trôi trên da thịt, đã để lại dư âm chứ nào đâu trừu tượng tuyệt đối. Vì ta còn cảm thấy bạn bè quanh đây, cảm thấy hơi ấm của ngày đọng trên tay chân, cảm thấy bóng tối ùa vào từng góc nhà...Thời gian là như vậy chứ đâu...
2 tiếng nữa ra rạp phim với bé Nơ. Chủ nhật này xõa cạn kiệt. Mình đã không còn phải bận bịu một cái gì nữa. Không có gì thúc vào đít lúc này, ơn chúa. Nghỉ ngơi thôi!
The place beyond the pines. 21h35. Dimanche 31/03/2013
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire