Mẹ tôi khi còn trẻ, thường mê đọc kiếm hiệp. Tôi vẫn nhớ mỗi đêm nằm cạnh mẹ, tôi cũng đọc ké sách của mẹ, nhưng không đọc kịp. Mẹ lật trang quá nhanh, tôi chỉ vừa mới đọc được vài dòng thì đã sang trang khác rồi. Mẹ có một sự chăm chú lạ kì với những cuốn truyện kiểu đó. Tôi ít nhìn thấy đàn bà đọc sách, ở thời của mẹ. Sau này lớn lên, tôi vẫn nhớ rằng mẹ thích đọc truyện kiếm hiệp và tôi cũng có thời gian đâm đầu vào thứ văn chương nhảm nhí đó ( mẹ cũng biết nó nhảm). Nhưng giữa những thứ nhảm nhí mà mẹ đọc rồi tôi bị ảnh hưởng một cách âm thầm, thì có một thứ mẹ truyền lại cho tôi rất vô hình. Đó là niềm say mê đọc sách, khi người ta còn trẻ, và niềm say mê lên đường. Tôi dám chắc rất hiếm hoi có bà mẹ nào nói với con mình về Che Guevara. Mẹ tôi không dạy cho hai chị em về những điều lớn lao đó, nhưng ơn chúa là mẹ ít nhất cũng có hiểu biết để nói lại với chị em tôi rằng ai là Che và ông là người như thế nào. Về vấn đề này, bố tôi lại không bằng mẹ.
Chúng tôi không phải là một gia đình cách mạng, chúng tôi chỉ đơn giản là yêu những con người như Che. Tôi luôn biết ơn mẹ đã làm cho tuổi trẻ của tôi có hoài bão vì được biết đến thế giới rộng lớn hơn ngoài truyện cổ tích, ngoài những thứ đáng ra tôi nên học như là đan lát thêu thùa nấu ăn. Mẹ biết tôi tự xoay sở được trong cuộc sống. Nhưng mẹ không biết điều ảnh hưởng tôi sâu rộng hơn hết, không phải là những thứ gọi tên được dễ dàng, mà lại là những chuyện như thế này trở đi và trở lại trong cuộc đời tôi. Là người đàn ông mang đôi chân của gió luôn ngự trị trong cuộc sống của chị em tôi như một tượng đài bất tử. Dù chúng tôi không nói ra, dù điều đó đôi lúc bị phai nhạt rồi lại rực cháy.
Khi bắt đầu cuộc sống tự do và tự lập ở Paris, tôi luôn treo một bức ảnh của Che trong phòng. Một năm có đến chục lần chuyển nhà, nhưng đó là thứ tôi không bao giờ quên mang theo. Tôi có lần trò chuyện với ông chủ nhà về Che, ông ta cười, bảo rằng khi tôi lớn lên tôi sẽ thay đổi tư tưởng của mình. Quả vậy, thế giới dạy cho tôi nhiều chuyện buồn đau hơn để không được tin mãi vào những điều ảo tưởng. Bức ảnh đã bị mất mà tôi không chua xót gì. Nhưng tôi đọc tất cả khi nào có thể về Che, lần tìm trong thư viện của trường mọi thước phim về ông, sách viết về ông. Che thật sự là một nguồn cảm hứng lớn trong cuộc sống của tôi, để mà nói rằng thật xúc động và sâu lắng đến nỗi tôi chẳng dám bày tỏ ra. Vì những người xung quanh chỉ thấy đó là một thần tượng của giới trẻ, vì họ chỉ nghĩ rằng đó chẳng qua là biểu trưng của lý tưởng. Vì họ không biết đến cay đắng của ảo tưởng và cái đẹp đau đớn nhường nào khi ta sống và cần được cháy một lần cho sự sống. Tôi không thể đề nghị người trẻ hơn tôi nên biết đến Che. Họ ngại đọc, ngại sống. Và tôi cảm thấy buồn. Không trách.
Anh tặng cho tôi cuốn sách mà tôi đã từng nhìn thấy trong thư viện trường, của Pierre Kalfon viết về Che - huyền thoại thế kỷ. Tôi không biết anh có nhận thấy rằng, tôi được nhận và chia sẻ với những người cùng yêu mến Che, ít hoặc nhiều hơn tôi, lòng can đảm?
Tháng 10. Che mất trong rừng sâu Bolivia.
Tôi sinh tháng 10.
Chúng tôi không phải là một gia đình cách mạng, chúng tôi chỉ đơn giản là yêu những con người như Che. Tôi luôn biết ơn mẹ đã làm cho tuổi trẻ của tôi có hoài bão vì được biết đến thế giới rộng lớn hơn ngoài truyện cổ tích, ngoài những thứ đáng ra tôi nên học như là đan lát thêu thùa nấu ăn. Mẹ biết tôi tự xoay sở được trong cuộc sống. Nhưng mẹ không biết điều ảnh hưởng tôi sâu rộng hơn hết, không phải là những thứ gọi tên được dễ dàng, mà lại là những chuyện như thế này trở đi và trở lại trong cuộc đời tôi. Là người đàn ông mang đôi chân của gió luôn ngự trị trong cuộc sống của chị em tôi như một tượng đài bất tử. Dù chúng tôi không nói ra, dù điều đó đôi lúc bị phai nhạt rồi lại rực cháy.
Khi bắt đầu cuộc sống tự do và tự lập ở Paris, tôi luôn treo một bức ảnh của Che trong phòng. Một năm có đến chục lần chuyển nhà, nhưng đó là thứ tôi không bao giờ quên mang theo. Tôi có lần trò chuyện với ông chủ nhà về Che, ông ta cười, bảo rằng khi tôi lớn lên tôi sẽ thay đổi tư tưởng của mình. Quả vậy, thế giới dạy cho tôi nhiều chuyện buồn đau hơn để không được tin mãi vào những điều ảo tưởng. Bức ảnh đã bị mất mà tôi không chua xót gì. Nhưng tôi đọc tất cả khi nào có thể về Che, lần tìm trong thư viện của trường mọi thước phim về ông, sách viết về ông. Che thật sự là một nguồn cảm hứng lớn trong cuộc sống của tôi, để mà nói rằng thật xúc động và sâu lắng đến nỗi tôi chẳng dám bày tỏ ra. Vì những người xung quanh chỉ thấy đó là một thần tượng của giới trẻ, vì họ chỉ nghĩ rằng đó chẳng qua là biểu trưng của lý tưởng. Vì họ không biết đến cay đắng của ảo tưởng và cái đẹp đau đớn nhường nào khi ta sống và cần được cháy một lần cho sự sống. Tôi không thể đề nghị người trẻ hơn tôi nên biết đến Che. Họ ngại đọc, ngại sống. Và tôi cảm thấy buồn. Không trách.
Anh tặng cho tôi cuốn sách mà tôi đã từng nhìn thấy trong thư viện trường, của Pierre Kalfon viết về Che - huyền thoại thế kỷ. Tôi không biết anh có nhận thấy rằng, tôi được nhận và chia sẻ với những người cùng yêu mến Che, ít hoặc nhiều hơn tôi, lòng can đảm?
Tháng 10. Che mất trong rừng sâu Bolivia.
Tôi sinh tháng 10.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire