vendredi 8 juin 2012

A warm afternoon in the middle of June, and you didn't know that I'd fallen for you

Một vạn lần, một triệu lần, một tỷ tỷ lần...tôi tự hỏi vì sao tôi đã yêu anh đến như vậy?
Không phải chỉ tháng sáu, mà tháng nào trời cũng có lúc đổ mưa. Nhưng không chỉ khi trời mưa, mà trong cả cơn mơ, tôi cũng không ngừng hỏi vì sao lại như thế?
Tôi nhớ những ngày cơ cực, chúng ta đã quá đỗi hạnh phúc. Chúng ta muốn quên biết bao nhiêu nỗi lo cơm áo gạo tiền, nên chúng ta không còn thời gian để phụ bạc nhau. Yêu và yêu ngọt ngào như vậy, tôi vẫn còn nỗi ngọt ngào ấy trong tim. Vẫn còn ấm lắm. Còn nhức nhối vô cùng.
Sự thật là gì nhỉ? Anh cần tôi khi anh cần một thứ mà bản thân không có được. Đôi khi là bàn tay tôi, khối óc tôi, sự hiểu biết của tôi. Và đôi khi, là niềm an ủi khi anh thấy đơn độc. Tôi có đang huyễn tưởng không?
Và đôi khi, tôi ước gì anh hiểu được ước vọng nhỏ nhoi của tôi, hiểu một chút chút vậy thôi. Rằng tôi muốn nâng anh lên biết bao, tới những điều không thể sở hữu được nhưng đẹp đẽ vô chừng. Rằng giữa chúng ta, hãy tạm dẹp đi những điều vụn vặn, những ve vuốt tầm thường, những so đo và toan tính mai kia. Rằng, hơn cả mặt trời, hơn cả biển - tôi yêu anh nhiều hơn thế, đau đớn hơn thế.

Anh vẫn chẳng khác gì.

Vẫn nhận rằng đã từng yêu tôi.

Vẫn trang hoàng bản thân lấp lánh. Vẫn lo sợ phập phồng cho ngày mai ngày kia. Vẫn đắn đo này nọ. Vẫn rỗng tuếch.

Tôi đã chẳng mang được gì vào đời sống của anh. Nhưng sao tôi cảm thấy đã mất mát nhiều đến thế?

Sao tôi vẫn nửa khóc nửa cười khi nhìn thấy mưa? Khi tôi một mình dưới mưa? Khi ngày xưa, chúng mình nghèo đến thế và yêu nhau đến thế?


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire