Tất cả mọi điều cảm nhận được từ cuộc sống này, là hệ quả của một quá trình học hỏi và ngẫm nghĩ. Và mọi thứ thay đổi vô chừng, luôn luôn.
Đôi khi cảm xúc không bắt kịp với sự thay đổi, khiến ta hờn ghen và trách móc. Ta giận dỗi và hoài nghi. Và ta đã từ yêu thích thành ghét bỏ.
Sau cùng, ta tự hỏi, vậy là người thay đổi hay vì ta không sớm nhận ra đó mới là bản chất của người? Ta có một nỗi tuyệt vọng âm ỉ về chung quanh. Dầu diễn giải thế nào, cố gắng chấp nhận ra sao, ta vẫn không thoát được cảm giác đó.
Ta không thích người bắt chước ta, bởi vì ta không thích bắt chước thiên hạ. Cái gì là của ta, cái gì là của người vốn không thể bứt rời đi được và đắp lên nhau được. Ta biết, người cố gắng làm màu. Chuyện đó không ăn thua gì cả, vì rốt cục người vẫn là người. Mọi lời nói người thốt ra bây giờ không hề có chút ý nghĩa lẫn cá tính nào. Đó là lời nói vay mượn, kiến thức vay mượn, là giả đò trăm phần nghìn, là vui sướng và đau khổ không thật tâm. Dù người có mua vạn quyển sách, xem triệu bộ phim cũng vậy thôi. Đừng cố gắng đắp điếm lên mình thứ mà mình vốn không đam mê. Hư ảo lắm. Ta im lặng nghĩa là ta không đồng tình với cách người cư xử. Học theo là một chuyện vô cùng mệt mỏi. Bây giờ có lẽ người còn chưa nhận ra điều đó. Vẫn còn xúng xính ăn diện cho hơn chị hơn em, vẫn còn thích gây chú ý bằng những trò thể hiện đẳng cấp, vẫn giả vờ chĩa mũi vào quyển sách này bộ phim nọ, vẫn còn cố bứt mình ra khỏi những nghèo đói ngày xưa. Trẻ con. Nhưng ta không nghĩ khi lớn bằng tuổi ta, người có thể hiểu cuộc sống này, hơn tất cả là sự hiểu biết và sẻ chia. Ta chẳng có cơ sở gì để tin, một đứa hiếu thắng và kiêu ngạo, hời hợt và giả tạo, một ngày lại biết rằng mình đã sai khi chọn những thứ vốn không thuộc về mình để tiêu tốn cuộc đời.
Nói vầy thôi.
Ta nên im lặng thì hơn.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire