mercredi 9 mai 2012

~~

Ngày xưa em nghĩ, cuộc sống quan trọng nhất là lòng dũng cảm.
Em không biết vì sao lại cho rằng như thế.
Bây giờ em đã thấy, ai ai cũng đớn hèn. Chúng ta đã sống rất hèn. Và mãi mãi hèn.
Nhìn những mặt người giả tạo, những nụ cười cố nặn ra méo mó, nghe những câu chuyện đơm đặt xấu xa, nói những điều ngu ngốc vô cùng...em thấy buồn không chịu nổi.
Muốn hét lên rằng em căm hận cuộc sống như thế. Nhưng em chỉ biết lặng im. Không nói năng gì là cách em chịu đựng và đối chọi lại tất cả bây giờ.
Anh biết không, đôi lúc em đã cảm thấy mình không phải. Không phải trong cách biểu đạt tình cảm với anh. Không thành thật. Không thừa nhận ai đó, dù  rõ ràng họ chiếm một chỗ trong tim mình, cũng là phản bội. Nhưng cả khi em có nói ra, liệu rằng anh hiểu được sao?

Ngày đã qua đi quá nhiều rồi. Sao mọi việc vẫn chỉ như chưa bắt đầu vậy anh? Sao chúng ta vẫn sống mòn mỏi bạc nhược? Có điều gì phía trước đâu? Có gì mà anh sợ, mà em sợ? Mà hi vọng mơ hồ? Mà khi ta không dám dấn thân lại mơ đạt tới?

Nói với em đi.
Cuộc sống này cứ như vậy thì sao mà đáng sống?

1 commentaire:

  1. nếu ngta tìm ra một lý do để sống trên cõi đời này thì hầu như mọi thứ đối với họ đều có thể chịu đựng và vượt qua được.

    riêng tôi, xin lấy lời vô ngôn. vì thực ra, ngần này chữ nghĩa, tôi nghĩ cũng đủ rồi :p

    RépondreSupprimer