Thời gian như một lũ kiến cần mẫn, mải miết, khoét từng nỗi ngọt ngào của tôi và mang đi mãi.
Ai đó dạy, hãy lấy phấn và vẽ những vòng tròn. Nhưng khi tôi bỏ đi, lũ kiến cũng vượt khỏi bờ bãi. Chỉ còn lại những đường méo mó. Chỉ còn lại thành quách hoang vu. Kiến vẫn hành quân chăm chỉ. Tôi vẫn mất thêm những nỗi ngọt ngào.
Tôi sẽ mất hết những nỗi ngọt ngào.
Tôi thì thầm hỏi Chúa, nếu cứ mãi thế, tôi sẽ còn giữ được gì ? Những vòng tròn kia ư ?
Chúa dịu dàng nói, mi sẽ chẳng giữ được gì, kể cả đức tin.
Tôi tưởng thật.
Vì chuyện đó chừng như rất thật.
/ Juin/ 09
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire