mercredi 25 juillet 2018

26.07.18

Sáng nay, đưa con đi học rồi, mẹ về ngang chợ mua một bó hoa phượng. Những bông hoa màu đỏ, màu vàng an ủi biết bao nhiêu một ngày buồn bã xám xịt như hôm nay. Bầu trời nặng như chì và lửng lơ như một bản án trên đầu.
Mẹ nằm ngủ trên ghế sofa, cửa vẫn để ngỏ, tiếng mũi khoan vẫn rít xoáy ngoài kia. Mẹ mệt Hoy à.
Radio ngưng lúc nào mẹ không biết nữa.
Buổi trưa mẹ dậy, tính đi chợ nhưng nán lại xem con đang làm gì qua camera. Con có còn sốt không, có ăn cơm ngoan không, có khóc nhè không.
Chợ buổi trưa rất là buồn. Ai cũng vội vội vàng vàng. Trước giờ tan chợ, người ta đổ hết nước bẩn xuống cống rãnh, người ta quét ào ào và dữ dằn rác rưởi, người ta ngã giá rất nhanh để còn về.
Trước khi mở cửa, mẹ luôn nhìn mấy cái cây. Khổ qua mỗi ngày thêm lớn. Nó lớn nhanh hơn con, sắp cao bằng con rồi.
Chiều nay mẹ nấu bánh canh cho Hoy.